278- KINH NGHIỆM XẢ BỎ
(40:03) Cư
sĩ Minh Tông: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Kính bạch
Thầy!
Kính
bạch toàn thể đại chúng!
Tại vì
con cũng không có được chuẩn bị để mà có ý kiến, cho nên được sự cho
phép của Thầy và có sự yêu cầu của thầy Thiện Thuận, con cũng xin
góp một cái vài ý kiến.
Cái điều
thứ nhất là…
Bây giờ
con nhớ cái gì con nói cái đó!
Cái
điều thứ nhất là nói về vấn đề xả bỏ, thì trước khi định để mà nhập
thất tu hành đó, thì chúng tôi cũng đã suốt gần sáu, bảy năm theo
Thầy để mà tu tập tại nhà.
Trong
thời tu tập tại nhà này thì chúng tôi cũng đã tu tập cái Định Chánh
Niệm Tỉnh Giác rất là lâu, và nhất là hồi trước chúng tôi cũng là
biết cái pháp tu Chánh Niệm Tỉnh Giác của thầy Nhất Hạnh, cho nên
chúng tôi cũng tu cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác rất là lâu.
Cái thứ
hai là trước khi mà quyết định lìa bỏ gia đình mà đi vào tu tập thì
chúng tôi không phải là người mặc kệ cho gia đình sống chết như thế
nào thì mặc kệ đâu! Chúng tôi phải tới ba, bốn năm chuẩn bị.
Chuẩn
bị bằng cách nào? Bằng cách là tại nhà thì chúng tôi là có cái xưởng
sản xuất về cái ngành mành trúc, thì chúng tôi bây giờ là ngồi yên không
có hoạt động, mà giao cái sự hoạt động đó lại cho người bạn đời
của tôi và cái đứa con trai.
Đó thì
chúng tôi chỉ theo dõi. Theo dõi như vậy trong vòng gần ba năm để xem coi
thử là cái sự hoạt động nó ra làm sao. Khi mà chúng tôi thấy là
những người mà thay thế có thể đứng vững được thì đến cái lúc đó chúng
tôi mới quyết định rời bỏ. Đó là cái sự chuẩn bị.
(42:28) Và
đồng thời cũng chuẩn bị cái tư tưởng cho những người này - là cho con
tôi. Con tôi thì tới năm đứa đang đi học, và cái người bạn đời của
chúng tôi nữa, chúng tôi phải chuẩn bị cái tư tưởng xem thử họ có đồng
ý không.
Đó thì
chúng tôi cũng đem ra bàn bạc trong gia đình thì mọi người đều đồng ý
cho tôi được nhập thất. Họ cũng cứ nghĩ rằng là chúng tôi nhập thất
trong ba năm thôi, sau ba năm là chúng tôi trở về lại.
Nhưng mà
khi bây giờ chúng tôi đã vào theo Thầy mà tu tập thì chúng tôi thấy
rằng là cái chuyện xả bỏ thì không thể nào mà trở lại cái đời sống
của người cư sĩ được!
Tại vì
khi mà đã tu tập và đã trải qua được cái đời sống độc cư, rồi đời
sống của một kẻ xuất gia, rồi ví dụ như bây giờ tôi trở lại trong gia
đình đi, thì chúng tôi không thể nào mà ăn trở lại ngày ba bữa được!
Bây giờ ăn một bữa thôi đó, mà nếu ăn nhiều thì đã cảm thấy trong thân
nó mệt mỏi rồi.
Mà bây
giờ ngủ chẳng hạn, nếu mà bây giờ tôi nằm ngủ mà quá hai tiếng thì nó
cũng thức dậy à. Mà nếu không thức dậy thì nó rơi vào mộng. Muốn cho
nó không rơi vào mộng thì chúng ta ngủ đủ cái mức độ tới sức của nó
thôi thì tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi thì mình nó đâu có còn mộng được!
Nhân cái
chỗ này để mà nói đến cái chỗ làm chủ cái ngủ. Thì nếu mà chúng ta
làm chủ được cái ngủ thì đương nhiên là chúng ta đã vượt qua được
cái tưởng. Vì chúng ta tỉnh rồi, thì ngủ đủ sức của nó mà chúng ta
tỉnh dậy thì mộng nó không thể xâm nhập vô được.
Cũng là
như khi chúng ta ngồi thiền, nếu mà ý thức chúng ta luôn luôn tỉnh thì
không thể nào mà có cái tưởng nó xen vô được.
Đó là
chúng tôi xin nói đến cái chuyện xả bỏ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét