283- NHỜ Ý CĂN MÀ LÀM CHỦ ĐƯỢC SỐNG CHẾT, CHẤM DỨT LUÂN HỒI
NGUYÊN
NHÂN BỊ TẨU HỎA NHẬP MA/ 3
(01:15:29) Trưởng
lão: Sắc Thức dùng Lục Nhập là mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý
căn. Mà ý căn là bộ óc của chúng ta, chủ thể điều khiển toàn thân qua các căn của
nó.
Nghĩa là cái
ý căn, đương nhiên là chúng ta thấy là cái bộ óc của chúng ta là ý căn. Có nhiều
người cho ý căn là trái tim của chúng ta, nhưng mà sự thật không đúng.
Trong kinh
thường có chỗ cũng giảng nói ý căn là cái trái tim của chúng ta. Như bây giờ
nói: nhãn căn là con mắt của chúng ta, mà nhĩ căn là lỗ tai chúng ta, mà tỷ căn
là lỗ mũi chúng ta - thì cái đó chỉ rất đúng. Nhưng mà đến cái ý căn thì hầu
như người ta không hiểu Đức Phật muốn nói cái gì.
Nhưng mà
chúng ta xét trong cái thời đại chúng ta, chúng ta rất rõ là vì khoa học có hẳn
hòi. Bởi vì cái ý căn là cái bộ óc của chúng ta, nó điều khiển toàn thân của
chúng ta. Cho nên hiện bây giờ chúng ta sử dụng ý căn là một cái điều kiện rất
là tốt.
Cho nên do
cái sự hiểu biết này mà Thầy tận dụng cái ý căn của Thầy tu tập ở trong Bốn Thiền,
nương vào cái hơi thở để điều khiển nó từ chậm nhẹ cho đến khi nó ngưng, hoàn
toàn là do ý căn. Nếu mà chúng ta dùng tưởng căn, dùng Tưởng Thức mà chúng ta
điều khiển là chúng ta sẽ lạc.
Cho nên hầu
hết một số người chưa biết cho nên người ta tưởng là ý căn là cái tim của chúng
ta, thì người ta dùng cái tưởng mà người ta tu thì người ta sẽ bị lạc.
Và đồng thời
người ta cứ bắt buộc cái ý căn phải ngưng hoạt động, không cho nó hoạt động,
thì cái điều đó là người ta sẽ đi lạc mất. Bởi vì ý căn mà ngưng thì cái chủ thể
điều khiển cái thân cũng như ông vua mà điều khiển cái nước, mà ông vua bây giờ
ổng không điều khiển được thì người ta sẽ cướp nước ông!
Đó, do đó mà
chúng ta biết cái ý căn nó rất quan trọng chớ không phải nhãn căn hay nhĩ căn
mà quan trọng đâu, mà cái ý căn rất quan trọng, nó là cái bộ óc của chúng ta.
Nhưng mà để một cái người khác mà vào cái bộ óc chúng ta nó điều khiển trong đó
thì cái guồng máy của một đất nước đó sẽ bị mất.
(01:17:17) Đó
thì hôm nay, chúng ta thấy cái ý căn là cái vấn đề rất quan trọng.
Bởi vì cái Sắc
này thì nó phải có cái ý căn, mà cái ý căn là cái vấn đề điều khiển toàn thân của
nó, cho nên chúng ta muốn điều khiển sống chết do cái ý của chúng ta, cái ý căn
đó, vì vậy mà chúng ta mới làm chủ được cái sống chết của chúng ta.
Do cái ý căn
đó mà chúng ta mới chấm dứt được cái sự luân hồi, mới phát triển được trí tuệ.
Nếu không có ý căn chúng ta chẳng phát triển.
Cho nên, có
một số người dạy tu thiền là tu vô phân biệt, tu rồi không phân biệt gì hết,
thì như vậy là ý căn có làm việc gì đâu? Tỉnh táo đó, biết đó, ai đụng tới hỏi
bảo gì thì nói, mà không bảo thì không phân biệt gì, thì có phải giống như người
điên không?
Đó là những
cái họ hiểu lầm, họ tưởng rằng khi vô phân biệt thì tức là nó sẽ được giải
thoát hoàn toàn, là thành Phật!
Cho nên có một
vị thiền sư sai một người đệ tử: "Con hãy vào trong lấy cho thầy một
cái thùng để ra xách nước!", thì cái vị đệ tử này mới vô xách cái
rổ đem ra. Cái rổ thì quý thầy biết nó có lỗ lỗ, thế mà vị thiền sư mới cả cười: “Người
đệ tử của mình chứng đạo rồi!”, thì các thầy nghĩ như thế nào?
Đó là những
cái mà người ta tập trung để ca ngợi cái phương pháp vô phân biệt, để đưa con
người đi đến cái chỗ ngơ ngẩn, lầm lạc.
Họ đâu có phải
chết - bởi vì họ đâu có phải là người chết, họ đang ở trong một cái trạng thái
vô phân biệt, họ không phân biệt gì hết, cho nên họ vẫn thản nhiên xách cái rổ
mà họ tưởng là cái thùng, họ đâu có phân biệt. Bảo họ xách cái cuốc họ vô họ
xách cái dao, bảo họ làm cái này họ lấy cái khác!
Thì cái đó
là cái làm cho cái ý căn của chúng ta nó ngưng hoạt động, nó không còn phân biệt
được nữa, nó không còn biết được nữa, thì như vậy là cái hệ thần kinh chúng ta
bị lạc rồi chớ gì?
Đó, đó là một
cái điều sai mà hiện tượng trong nhiều cái thế kỷ gần đây người ta tu theo thiền,
người ta bị lạc rất nhiều cái điều đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét