284- ĐẠO PHẬT THỰC HIỆN BẰNG Ý THỨC, KHÔNG PHẢI BẰNG TƯỞNG THỨC
NGUYÊN
NHÂN BỊ TẨU HỎA NHẬP MA/ 4
(01:19:19) Trưởng
lão: Thọ Thức dùng Xúc, cảm giác mọi trạng thái hỷ lạc, khinh
an, đau nhức, tê nóng, rát hoặc là nặng, nhẹ, nhói, chạy rần trên thân người.
Đó là những
cái cảm giác mà chúng ta cảm giác khi mà cái Thọ Thức của chúng ta nó làm cho
chúng ta biết những cái cảm giác như vậy.
Tưởng
Thức thì dùng Tưởng nên luôn luôn tưởng về quá khứ và vị lai.
Nghĩa là
chúng ta xét thấy cái Tưởng nó không bao giờ tưởng ở trong hiện tại được. Tưởng
ở trong hiện tại thì không bao giờ tưởng được, mà nó tưởng thì nó phải tưởng ở
quá khứ và tưởng ở vị lai.
Nó ngồi nó ước
vọng về vị lai, nó là Tưởng đó. Mà nó nghĩ ngợi, nó nhớ một cái gì ở quá khứ,
nó là Tưởng đó. Nó thuộc về loại ma đó, nó không phải là cái thuộc về loại tốt
đâu.
Cho nên từ
cái nghĩ mà về quá khứ làm cho tâm chúng ta nối đau khổ, làm tâm chúng ta dày
vò, ray rứt về cái quá khứ, những cái sự kiện gì xảy ra trong đời chúng ta. Mà
khi tưởng, nó sử dụng cái Tưởng để về quá khứ, để làm chúng ta nhớ lại, thì tâm
chúng ta nó đã bị khổ. Vì vậy khi mà tâm bị khổ thì Phật bảo rằng đó là bị ma.
Về tương lai
thì nó quyến rũ ta, cho nên Đức Phật gọi nó - khi mà cái Tưởng nó khởi về tương
lai, nó nghĩ như thế này:
"Ngày
mai này mình sẽ tu tập, mình sẽ làm chủ được sanh tử; rồi mình ra đây mình mở một
cái Tu viện lớn, to, đồ sộ; mình hướng dẫn cả trăm, cả ngàn người để cho họ
theo tu; mình làm sáng tỏ Phật Pháp lại!"
Đó là nghĩ về
vị lai như vậy, đó là nó thuộc về bị ma tưởng cám dỗ chúng ta, lôi cuốn chúng
ta, chúng ta bị ma rồi đó, thì đó là rõ ràng nó nhập vô đó!
Nếu mà ở
trong - cái Ý Thức của chúng ta luôn luôn ở trong hiện tại thì ma tưởng không
bao giờ nhập.
Đây là những
cái mà chúng ta thấy: Nó chưa có đến đỗi mà làm rần rần người chúng ta rồi
chúng ta mất biết đâu, chúng ta còn cái Ý Thức chúng ta một bên đó, vậy mà ma
nó vô đó, nó cám dỗ chúng ta trong quá khứ và trong vị lai, nó lôi cuốn chúng
ta, nó làm chúng ta đau khổ mỗi từng phút, giây ở trong đó!
(01:21:23) Cho
nên có một bài kệ Thầy nhắc quý thầy:
Quá khứ
không truy tìm
Vị lai
không ước vọng
Đó là ma tưởng
của chúng ta ở trong quá khứ và vị lai đó. Cho nên chúng ta phải biết mặt nó để
mà diệt trừ nó, không có để cho nó xen vô ở trong cái quá khứ của chúng ta, mà
không để cho nó xen vô trong vị lai chúng ta, thì lúc bấy giờ chúng ta đang ở
trong hiện tại, thì đó là một cái nguồn giải thoát chơn thật nơi quý vị!
Nó
không có môi trường hoạt động trong hiện tại.
Đó là Thầy
xác định cho rất rõ. Vì cái môi trường mà hoạt động của nó trong hiện tại không
có. Bởi vì trong hiện tại phải có những đối tượng, mà có đối tượng thì Ý Thức
hoạt động.
Cho nên vì vậy
Thầy mới xác định được cái chỗ mà chúng ta tu thiền: Hơi thở chúng ta mất là bị
tưởng, mà hơi thở còn là không bị tưởng.
Vậy thì
chúng ta khi mà vào định mà cái hơi thở mất thì chúng ta biết chúng ta ở trong
cái trạng thái của đối tượng nào? Của Ý Thức - của định.
Còn nếu mà
cái trạng thái đó nó là Tưởng thì nó làm cho chúng ta thích thú, tức là Tưởng
nó phải là dục rồi, nó đâu còn là thanh tịnh nữa, cho nên nó làm chúng ta
thích. Nghe mà ngồi nó hỷ lạc, khinh an, nghe khoái quá, đó là chúng ta bị trạng
thái Tưởng chớ đâu phải là trạng thái của thiền định!
Phật nói:
"Định sanh hỷ lạc" hay là "Ly dục sanh hỷ lạc",
đâu phải cái trạng thái khiêu khích chúng ta thích thú, mà là một cái trạng
thái rất là thanh thản làm cho thân tâm chúng ta thanh tịnh. Càng thanh tịnh
càng sâu mầu trong thanh tịnh nó mới lắng sâu được chớ!
Còn cái này
cứ nghe yên yên, khinh an nhẹ nhàng là cho nó là định, là thiền, hỏi ai mà tu
có khinh an là thấy là được rồi, như vậy là tốt rồi, điều đó là đưa người ta đi
đến chỗ chết!
Chưa biết
cái trạng thái khinh an như thế nào mà dám xác định điều đó là dẫn người ta vào
những cái định tưởng.
Nó
không có một môi trường hoạt động trong hiện tại, chỉ có bố cục những hình ảnh,
tâm lý, tình cảm con người qua những điều diễn biến trong cuộc sống hiện tại của
người đó, rồi diễn lại một cái màn ảnh, đó là trong giấc mộng của chúng ta.
Khi Tưởng
Thức dùng Tưởng để hoạt động thì Ý Thức phải nghỉ ngơi.
Nghĩa là lúc
bao giờ mà cái Tưởng Thức mà hoạt động thì cái Ý Thức phải nghỉ, còn cái Ý Thức
mà còn hoạt động thì cái Tưởng Thức không nghỉ.
Nghĩa là bây
giờ chúng ta ngồi đây mà khởi vọng tưởng, đó là Tưởng hoạt động. Cho nên cái biết
của chúng ta hiện giờ mà nghĩ về quá khứ thì cái đó là Tưởng chớ không phải Ý
Thức của chúng ta đâu, chúng ta phải thấy rõ.
Cái Ý Thức của
chúng ta, cái thân Sắc Uẩn của chúng ta là cái đối tượng của các vật tiếp xúc
qua cái Thọ chúng ta, thì nó phải có cái đối tượng tiếp xúc đó. Mà cái Ý Thức
thì luôn luôn nó phải tiếp xúc ở trong những cái đối tượng đó, cho nên nó luôn
luôn nó sống trong hiện tại.
Mà khi mà nó
chợt nó qua quá khứ thì cái đó là cái Tưởng Thức, hoặc là chợt nó đến tương lai
thì nó là cái Tưởng Thức.
Cho nên ở
đây chúng ta rất dễ nhận được cái Tưởng Thức của chúng ta, chúng ta nhận được
cái Tưởng Thức hay hoặc là Ý Thức của chúng ta không khó khăn.
Cho nên thường
thường người ta nói "vọng tưởng". Vọng tưởng là những
cái niệm mà khởi lên ở trong đầu của chúng ta. Bây giờ chúng ta ngồi mà ức chế
những cái vọng tưởng đó là ức chế cái Tưởng chớ không phải ức chế cái Ý Thức của
chúng ta đâu.
Còn cái Ý Thức
chúng ta đang biết hơi thở ra vô - đó là cái đối tượng của nó, là Ý Thức. Vì vậy
mà cái Ý Thức của chúng ta dễ mất, cái Tưởng nó xen vô là cái Ý Thức chúng ta mất
liền.
Cho nên
chúng ta biết được cái phần nào hoạt động của cái người nào, và cái trách nhiệm
đó trong lúc đó nó là ai, chúng ta biết nó là ma hay hoặc là chính mình? Mà cái
Tưởng Thức mà chúng ta đã nói nó là ma thì tức là nó phải ma thôi, vì nó làm
chúng ta đau khổ!
(01:25:01) Bây
giờ thì quý thầy đã nhận ra được cái nào là Ý Thức và cái nào là Tưởng Thức rồi.
Thì bây giờ Thầy nhắc đến cái phần thứ tư là cái Hành Thức.
Hành
Thức thì nó dùng Hành, nên ở đâu có Hành là ở đó nó có sự hoạt động của nó.
Bởi vì nó
dùng cái Hành mà, nếu mà cái Sắc nó hành động thì ngay đó là có nó. Đó thì quý
thầy thấy, quý thầy cứ suy ngẫm Thầy nói rất đúng, không có sai. Bởi vì nó dùng
cái Hành, mà nếu mà có cái Sắc hay cái Tưởng ở đâu thì ở đó nó sẽ sử dụng.
Cho nên đến
khi cái Thức Thức mà nó sử dụng cái Hành thì ở chỗ cái Thức Thức nó sử dụng - tức
là cái Thức Thức nó hoạt động - thì ngay đó thì nó mới có cái Hành. Nghĩa là
cái Thức mà nó hoạt động thì ngay đó nó có cái Hành Thức liền tức khắc tại đó.
Cho nên
trong Thức Thức nó sử dụng thì tức là nó có cái Hành, cái Hành đó thì ngay đó
nó hướng tâm đến Tam Minh, nó thấy được nhiều đời, nhiều kiếp nó đó.
Ở đây Thầy dạy
quý thầy rất là hiểu rõ được cái này để mà nắm được cái thân Ngũ Uẩn của chúng
ta để biết, để mà tránh cái Ngũ Ấm Ma và cái hỏa tẩu nhập ma, nó không có khó
khăn gì hết! Biết rõ rồi thì chúng ta sẽ không bị lầm lạc.
Còn không biết
rõ - bây giờ hầu hết là số người tu thiền họ không biết rõ cái này - họ ngồi ở
trong ma mà họ tưởng, họ ngồi trong thiền ma mà họ cứ tưởng rằng thiền chánh của
họ. Bởi vì cái ma tưởng của chúng ta - ngồi đây hỷ lạc, khinh an - đó là ngồi
trong ma!
Cho nên cái
sai là tại cái người không có hiểu mà dạy thiền mới đưa người ta đi đến chỗ chết.
Hoặc giả nó không tới là tại vì cái người đó chưa có nhiệt tâm tu cái pháp môn
đó, chớ còn nhiệt tâm tu - người nào mà nhiệt tâm tu cái pháp môn nào đó, mà
cái người đó chưa rành các cái hoạt động của cái thân Ngũ Uẩn chúng ta - thì
người đó sẽ đưa những người khác đi vào cái chỗ chết!
(01:26:51) Hầu
hết là những người nhiệt tâm tu hành như thiền ông Tám hay hoặc thiền người này
kia đó, thì hầu như là bị lạc vào, họ bị điên khùng đó. Đó là cái trường hợp mà
họ dùng tưởng quá nhiều, và họ có sự nhiệt tâm tu hành.
Còn cái người
mà tu chơi chơi, tu sơ sơ thì họ không bị gì hết, bởi vì họ tu cầm chừng cho có
chừng thì không bị. Nhưng mà cái người mà quyết tâm tu thì bị.
Cũng như người
ta dùng như thế này: Trên thân chúng ta thì do cái sự các nhà võ sĩ đạo, hoặc
là nhà khinh công, hoặc là nhà châm cứu… người ta tìm những cái huyệt đạo trên
thân để người ta giải trừ cái gì đó.
Không biết mấy
ông này cũng nghiên cứu qua cái đó rồi nghiên cứu qua thiền, rồi chuyển ở trên
những cái huyệt đó để cho nó thông suốt cái này kia, không ngờ là mình tưởng ra
những cái huyệt đó để thông suốt, từ đó nó gây chúng ta có những cái trạng thái
của tưởng, làm lệch lạc con đường tu chơn chánh của đạo, vì vậy mà khó có thể
làm chủ sanh tử được!
Ở đây Thầy
không thấy Phật dạy chúng ta phải khai triển cái huyệt này, khai triển huyệt
kia, mà cuối cùng thì Người làm chủ sanh tử hẳn hòi.
Còn hầu hết
là các nhà võ sĩ, khinh công hoặc là những cái nhà châm cứu y học thì họ tìm những
cái đó để trị bệnh. Điều đó là một cái điều Thầy thấy trừ ra nó - cái chuyện đó
là cái chuyện Thầy thấy nó không đúng cái con đường thiền định của đạo Phật, mà
nó làm cho người ta cứ nghiên cứu bên nây rồi lấy râu ông này cắm cằm bà kia,
nó thành ra một cái pháp môn để rồi từ đó tu tập dẫn nhau đi điên khùng nhau hết
cả đám.
Chớ chưa có
một người nào mà lấy râu ông này cắm cằm bà kia mà thực hiện được đạo giải
thoát, làm chủ như Đức Phật bao giờ!
Trong cuộc đời
chúng ta đã chứng kiến quá nhiều, suốt gần sáu mươi mấy năm tuổi đời của Thầy,
Thầy đã chứng kiến biết bao nhiêu người tu thiền định mà cũng chỉ vì những pháp
môn không có người thực hiện được, chỉ tưởng ra rồi dẫn nhau mà đi ở trên con
đường đó.
Cho nên đến
bây giờ chúng ta mới thấy được, tìm được một cái lối đi của đạo Phật chơn thật,
thực hiện bằng Ý Thức, không phải bằng Tưởng Thức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét