Thứ Sáu, 12 tháng 1, 2024

286- BỐN NGUYÊN NHÂN ĐƯA ĐẾN TU TẬP THẤT BẠI

 

286- BỐN NGUYÊN NHÂN ĐƯA ĐẾN TU TẬP THẤT BẠI

(01:32:49) Trưởng lão: Có bốn nguyên nhân đưa đến tu tập thất bại trong giáo pháp của Ta:

Đây là lời Đức Phật nói.

Như vậy là sau khi mà nói về vấn đề cái tẩu hỏa nhập ma, Thầy phân cho biết mấy cái Thức, rồi đây là cái bài của Phật nói để chúng ta phải biết được như thế nào để mà chúng ta tránh.

Đây, ông Phật cũng dạy chúng ta để mà chúng ta biết để mà tránh chớ không phải riêng Thầy mà Thầy nói cái vấn đề này không.

1. Một vị thầy và học trò chưa thấu đạt sự thành tựu pháp môn và giáo giới của người cư sĩ mà vội vàng cùng nhau tu tập những điều chưa biết, hay biết một cách lờ mờ, không rõ, thì cũng giống như người chưa thấu đạt pháp ăn trái cây rụng để sống, và chưa thấu đạt pháp ăn củ, rễ cây để sống mà vội vàng vào rừng, thì những người này có sống được chăng?

Đó, ông Phật ví dụ.

Nghĩa là chúng ta chưa rõ cái giáo giới của Phật, pháp môn của Phật, giáo giới của Phật, mà hiểu một cách lờ mờ, chưa có chính xác, rồi cùng nhau mà tu tập.

Thì thử hỏi như là - giống như cái người mà ăn trái cây rụng, vô trong rừng lượm trái cây rụng để ăn, sống ở trong rừng, cũng như đi đào rễ cây hay củ ở trong rừng để ăn, để sống, không cần ăn cơm nữa đó.

Thì thử hỏi những người đó chưa có tập ăn như vậy, chưa có bao giờ tập ăn lá cây nè, chưa bao giờ tập ăn trái cây rụng để sống nè, chưa bao giờ ăn củ để sống nè, ăn rễ cây để sống nè, mà vội vào ở trong rừng mà ở, thì những người này có chết không?

Nghĩa là trước khi mà chúng ta muốn sống ở trong rừng mà ăn trái cây rụng, củ, rễ cây mà sống, thì chúng ta phải tập, và biết cái cây, cái củ nào, cái trái cây nào ăn được, cái trái cây nào ăn không được. Vô trong rừng đụng trái cây nào (cũng) ăn thì có điên không?

Cho nên khi đó mình không biết mà đi vào rừng ở để không ăn cơm gạo, thì cái người đó không bao giờ sống được. Cũng như một người chưa biết cái giáo pháp, cái pháp môn, cái giáo giới của Phật như thế nào mà vội vàng tu tập, thì cũng như những người đó.

Đó là cái phần thứ nhất.

(01:34:59) Cái phần thứ hai:

2. Một vị thầy và học trò chưa thấu đạt sự thành tựu pháp môn giáo giới của Tỳ Kheo mà vội vàng cùng nhau tu tập những điều chưa biết rõ, hay biết một cách lờ mờ hoặc đầy ắp những kiến chấp, sáu mươi hai lập luận tà kiến trên mây xanh, thì cũng giống như người chưa thấu đạt pháp ăn trái cây rụng để sống, chưa thấu đạt pháp ăn củ, rễ cây để sống mà vội vào rừng, thì có sống được hay chăng?

Đó thì Đức Phật ví dụ. Bây giờ đến cái giai đoạn thứ hai.

Cái người mới có hiểu sơ sơ thôi, chưa có rõ gì hết, chưa có biết giáo pháp của Phật thế nào hết, nghe đạo Phật cái nhảy vô lo tu thôi. Người ta bảo niệm Phật thì mình cứ tu thôi, không biết gì cứ niệm hoài, đó là cách lờ mờ, không hiểu.

Còn bây giờ những người này thì họ lại khác hơn, nhưng mà họ có những cái kiến chấp đầy ắp sáu mươi hai lập luận - ở đây Phật nói sáu mươi hai lập luận chớ nó còn nhiều nữa kìa!

Sáu mươi hai lập luận tà kiến trên mây xanh, họ bị kiến chấp vào những cái lập luận đó thì phỏng chừng họ có giữ gìn giáo pháp và giới luật của Tỳ Kheo được không?

Như người ta nói: "Thõng tay vào chợ", "tự tại vô ngại", "đói ăn, khát uống, mệt ngủ", thì như vậy cái giới luật của Phạt - họ nghe chấp vào cái tà kiến như vậy đó - thì họ còn giữ được giới luật của Phật không? Đói thì mình ăn mà, khát thì mình uống là giải thoát rồi, còn gì nữa?

Cho nên do cái chỗ mà chấp tà kiến như vậy, để đưa cái người mà căn cơ còn thấp kém đi lên trên cái chỗ mà giải thoát được, thì họ bị cái tà kiến đó thì làm sao họ thực hiện được? Cho nên họ phải như người ăn trái cây rụng mà chưa quen mà vào rừng sống thì đâu có sống được!

Đó là cái phần thứ hai.

(01:36:51) Cái phần thứ ba:

3. Một vị thầy và học trò chưa thấu đạt sự thành tựu pháp môn và giới luật của Ta mà vội vàng cùng nhau nhen nhúm lửa tại cuối làng hay cuối xóm để mọi người đến chiêm ngưỡng, lễ bái, cúng dường thì cũng giống như người chưa thấu đạt pháp ăn trái cây rụng, củ, rễ cây để sống mà vội vàng vào rừng sống, thì có sống được chăng?

Đó Đức Phật ví dụ.

Bây giờ thì mình chưa có tu học gì được hết, mà mình nghe hiểu hiểu được một số giáo lý nào đó, bắt đầu đi ra cất chùa - nhen nhúm tại ngã ba, ngã tư nào đó cái chùa, cái miễu đó - để cho mọi người đến chiêm ngưỡng, lễ bái, cúng dường, thì như vậy là giống như người ăn trái cây rụng mà chưa có biết cách ăn trái cây rụng ở trong rừng như thế nào để rồi sống ở trong rừng, thì thử nghĩ người đó có chết hay không? Tội lỗi tày trời, đọa địa ngục chớ đâu còn nữa!

Đó là cái phần mà trong kinh điển Phật cảnh giác cho chúng ta rất là lớn, rất là vĩ đại. Chưa gì hết mà lo dạy đạo đó, đó là cái phần này đó!

Phần thứ tư:

4. Một vị thầy và học trò chưa thấu đạt sự thành tựu pháp môn và giới luật của Ta mà vội vàng cùng nhau xây dựng một ngôi nhà tại ngã tư đường với lời nguyện: "Từ bốn phương, nếu có tu sĩ hay cư sĩ nào lại thì ta sẽ cúng dường pháp, tùy theo khả năng, tùy theo sức của họ", thì cũng giống như người chưa thấu đạt pháp ăn trái cây rụng, rễ cây, củ để sống mà vội vàng vào rừng!

Đó thì Đức Phật đã xác định cho chúng ta: Khi chúng ta tu chưa có tới đâu, chưa có thành tựu mà vội cất chùa lớn để nhận người, rồi đem cái pháp mà chúng ta chưa có thành tựu đó mà dạy người, thì cũng như cái người mà ăn trái cây rụng mà chưa có tập sống ăn trái cây rụng để ở trong rừng, mà vô trong rừng để lượm trái cây rụng mà ăn, thì người này chỉ có ăn trái cây mà chết mà thôi!

Chưa biết trái cây nào mà ăn sống, mà chưa biết trái cây nào mà ăn điên, cho nên vô đó thấy trái cây rụng cứ lượm ăn thì kể như là chết! Vì vậy mà không phải chết một người mà chết bao nhiêu người!

Ở đây trong kinh Phật nói:

Từ bốn phương, nếu có tu sĩ hay cư sĩ nào lại thì ta sẽ cúng dường.

Nghĩa là giúp cơm, giúp gạo cho họ ăn đó. Nghĩa là như quý thầy về đây mà Thầy không rành thì đó là cái hình ảnh của Thầy.

Nghĩa (là) dạy quý thầy bằng cách tùy pháp, theo khả năng của mọi người, dạy ai nghe cũng hay hết, cũng thấu hết, nhưng mà rồi tới chừng nó điên rồi thì - Thầy thí dụ như thầy Thiện Thuận ở đây, mà đêm đó thầy điên luôn - thì thử hỏi có phải Thầy là người không thông, không hiểu pháp không?

Nghĩa là không thông hiểu thì thầy Thiện Thuận phải tiêu thôi, đâu làm sao mà giải trừ được!

(01:39:33) Đó thì quý thầy đặt thành vấn đề, như ở trong đây quý thầy, một thầy nào đi mở cái chùa đi, rồi nhận chúng đi, rồi theo kinh sách dạy đi. Gặp trường hợp thầy Thiện Thuận thì chỉ còn có nước đem nhà thương điên chớ có làm gì hơn!

Đó, quý thầy hiểu cái điều đó, cái điều rất quan trọng. Sinh mạng của người ta mà mình coi như là cái lông hồng à! Mình lấy cái đó để mình kinh doanh để cho mình làm giàu, mình làm cái cá nhân của mình cho nổi lên, nổi tiếng nổi danh lên, nhưng mà sự thật ra mình giết người mình đâu biết!

Các thầy phải thấy được cái điều quan trọng: Cái sinh mạng của người ta lớn lắm chứ đâu phải nhỏ! Đời sống của người ta phải lợi ích cho xã hội, lợi ích cho họ, thế mà họ phải ghép chặt, họ bỏ hết công ăn việc làm, họ bỏ cả vợ con họ vào đây, cuối cuộc đời họ, họ làm được cái gì? Ương ương, gàn gàn chớ có làm được cái gì?

Cho nên, kinh điển của Phật dạy rất đầy đủ. Tại sao người ta không đọc cái này mà người ta giảng cho mọi người biết? Tại vì người ta sợ quá!

Đó thì, đó là bốn cái phần mà Đức Phật đã xác định trong một cái bài kinh Thầy thấy quá tuyệt vời! Để nhắc chúng ta: Khi mà làm thầy là chúng ta phải đạt được!

Cho nên khi mà Thầy ra thất, Thầy thấy cái sự làm chủ của Thầy rất rõ: Thầy muốn đi hồi nào Thầy đi được, Thầy điều khiển được thân Thầy mà. Cho nên Thầy mới về Thầy bàn với Hòa Thượng để Hòa Thượng trắc nghiệm trên cái sự trắc nghiệm như thế nào, nghĩa là trắc nghiệm qua cái sự nhập định của Thầy để xem coi Thầy có làm chủ được không?

Nhưng mà Hòa thượng lờ qua chuyện đó, Hòa Thượng lại hỏi qua những công án. Những công án đó làm sao mà Thầy không biết! Thầy biết cả tâm niệm của Hòa Thượng nữa chớ đâu phải là biết công án đó không.

Cho nên đối với cái vấn đề đó là vấn đề quá rõ ràng không thể nào mà không biết được. Nhưng ở đây, mình phải thấy được cái trách nhiệm dẫn người đi có được hay là không, hay là phí cuộc đời người ta?

Vì vậy mà hôm nay tại sao Thầy tuyên bố ẩn bóng? Tại vì Thầy thấy quý thầy đến tu với Thầy mà không bỏ cuộc đời, không đoạn dứt cho nên Thầy bỏ Thầy đi. Chớ nếu mà quý thầy mà, hoàn toàn là người nào đến đây với Thầy mà đứt đoạn hết cuộc đời, trắng như vỏ ốc, Thầy hoàn toàn Thầy ở đây dạy.

Sau thời gian Thầy đã chứng nghiệm hai khóa rồi, Thầy thấy hoàn toàn là ương ương, gàn gàn, đời không chịu bỏ mà đạo thì muốn tu, làm sao mà Thầy dẫn đi được?

Cho nên Thầy phải ẩn bóng mà thôi. Là Thầy còn thương đời đó, chớ còn không Thầy nhập diệt!

(01:41:48) Đến đây quý thầy đã biết con đường của đạo Phật thực tế và cụ thể giải thoát cho con người, không còn mơ hồ, huyền bí, mà chỉ có tu sai không đúng pháp của Phật thì mỗi ngày tâm dục, tâm sân càng to lớn, và thiền định thì dễ lọt vào tà thiền, khiến con người rối loạn cơ thể, mất trí, trở thành điên khùng hoặc ông lên, bà xuống, ợ ngáp, xưng ông này, bà kia, thật sự là do dùng Tưởng ức chế tâm quá mạnh làm cho cơ thể rối loạn thần kinh.

Cho nên muốn tu hành giải thoát theo đạo Phật thì quý thầy phải chọn một bậc minh sư giới đức thanh tịnh, thiền định sâu mầu, trí tuệ bao la, sống ẩn bóng nơi rừng xa, lánh danh, lợi và sự cung kính, tôn trọng của thế nhân.

Lời Người dạy là thước vàng, khuôn ngọc…​

Tức là lời Đức Phật đã nói: “Một người tu sĩ mà khi có danh, có lợi thì nên tránh cái sự danh lợi, cung kính đó đi!” Cho nên cái lời Đức Phật dạy Thầy thấy là khuôn vàng, thước ngọc cho một bậc chân tu.

Lời Phật dạy là thước ngọc, khuôn vàng, phải tuân theo, tu tập và sống cho đúng đời sống Phạm hạnh của người tu sĩ thì con đường tu tập của đạo Phật không còn khó khăn.

Vì nó có nhiều phương cách tu tập, trau dồi, dứt bỏ mọi tâm niệm uế trược, bất thiện, tham, sân, si, mạn, nghi để được tâm trong sạch thanh tịnh, không chướng ngại trước các pháp nào.

Nhờ tâm được thanh tịnh như vậy nó mới chỉ được các hành trong thân, làm chủ sống chết. Từ nơi đó, nó mới phát xuất trí tuệ vô lậu, chặt đứt mầm tái sanh luân hồi.

Như thế: Sanh đã tận, Phạm hạnh mới xong, những việc làm đã làm xong, không trở lui trạng thái này nữa.

Tức là không trở về với cái sự sống chết của con người nữa, nghĩa là chấm dứt một đời này mà thôi.

Bây giờ quý thầy đã hiểu hỏa tẩu nhập ma hay là tẩu hỏa nhập ma là thế nào rồi, và biết cách để giữ thân tâm của mình lúc tịnh chỉ các hành mà không bị rối loạn cơ thể, tức là không bị ma nhập.

Tu theo pháp môn của đạo Phật không bao giờ bị ma nhập, mà khởi ý muốn làm gì được nấy như trong Tứ Như Ý Túc Phật đã dạy.

Để đến chừng Thầy dạy thiền, Thầy sẽ dạy quý thầy tu tập Tứ Như Ý Túc. Còn bây giờ, Thầy dạy về quý thầy trau dồi Tứ Vô Lượng Tâm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...