376- 6) XẢ PHÁP TƯỞNG
(25:26) 6.
Pháp tưởng
Đây là cái
pháp mà hầu hết là thiên hạ vỗ ngực xưng tên tưởng mình là tiểu ngộ, đại ngộ
đây, đó là cái pháp tưởng đây.
Pháp
tưởng là một loại tà pháp do tưởng giải tạo ra, người ngu si mê muội cho đó là
trí tuệ phát triển nên ngộ lần lần những câu kinh tưởng, những câu công án của
thiền Đông Độ, họ cho sự hiểu biết đó là tiểu ngộ, khi nào họ ngộ hết những
công án là họ cho đó là triệt ngộ. Không ngờ họ đã bị pháp tưởng lường gạt, biến
họ thành ma hý luận trong đạo Phật…
Bởi vì những
cái này đều là họ dùng những công án họ hỏi tới hỏi lui, họ hét họ la như Lâm Tế
chẳng hạn, họ bị cái ma hý luận của họ rồi.
Bởi vậy Phật
nói đó là cái thứ hý luận, nói cái này nói cái kia làm như là trời là Phật vậy
đó, làm cho coi như người ta không hiểu biết cái ý mình muốn gì hết. Chứ sự thật
ra cái điều đó là cái điều hý luận ở trong đạo Phật, Đức Phật đã chỉ cho chúng
ta biết.
Cái điều đó
là cái điều giả dối gạt người chớ không phải thật là cái chỗ Phật pháp. Cái chỗ
Phật pháp phải đơn giản, cụ thể, thực tế để áp dụng vào là có cái sự giải thoát
nơi thân tâm của người ta.
Chớ đâu phải
hý luận trên trời mây xanh đó, để la, để hét, để đập, để bằng những cái lời ngắn
mà nói lên những cái ý gì sâu xa ở trong đó, gọi là Phật, gọi là pháp, gọi là
Thánh gì ở trong đó. Đó là những cái lý luận của những kẻ hý luận chơi, chớ
không phải là cái chỗ giải thoát.
…thuyết
giảng mơ hồ, đời sống thì phá Phạm hạnh, phạm giới luật.
(27:10) Họ
thì họ nói triệt ngộ, họ nói công án này công án kia, họ thầy trò đối đáp nhau
coi như là không có cần mà phải dùng cái trí suy nghĩ. Người này nói người kia
đáp, kẻ hỏi Đông người đáp Tây, kẻ hỏi Bắc người đáp Nam, nó không ăn nhập vào
đích, thế mà họ cười họ nói đó là ngộ đạo. Bảo họ xách cái thùng thì họ xách
cái rổ, gọi là vô phân biệt.
Tất cả những
cái này, nhìn vào cái đời sống của họ thì họ hý luận cái kiểu làm cái trò cười
cho thiên hạ như vậy, thế mà cái Phạm hạnh của họ thì phạm giới luật, ngày thì
ăn phi thời, tối thì ngủ ngáy khò khò chẳng có lo gì là giải thoát, sống thì ở
trên nhung lụa, sang cả như những nhà giàu có.
Nhìn cái cuộc
sống của họ qua cái hý luận của họ thì chúng ta đã biết họ là thuộc cái loại có
giải thoát hay là không giải thoát. Ăn, uống, ngủ nghỉ, danh lợi, sắc, họ không
có bỏ một cái thứ nào hết trong năm thứ dục lạc của thế gian.
Pháp
tưởng là thứ pháp tà ác, độc hại đã lường gạt người mà còn lường gạt chính bản
thân của người ngộ pháp tưởng.
Nghĩa là
chính cái người ngộ pháp tưởng, tưởng mình là Thánh rồi, tưởng mình là Phật rồi,
tưởng mình là thấy Phật Tánh được rồi, tức là kiến tánh thành Phật được rồi,
nhưng mà cuối cùng thì thật sự ra họ chẳng có làm chủ được cái sống chết của họ
chút nào được hết.
Cho nên, đến
giờ phút ra đi thì ngài Thường Chiếu ngài cũng đã nói: “Ta chết như người
thường chớ không có thể nào mà như người khác được!” Ngài Pháp Loa khi
sắp sửa chết ngài rên hừ hừ, ngài Huyền Quang mới hỏi: “Sao Hòa thượng
lại rên vậy?” Thì ngài biết nói làm sao cho đỡ mắc cỡ đây? Nói: “Gió
thổi qua khe trúc!”
Gió thổi qua
khe trúc là tại gió thổi qua cái bụi trúc, hai cây trúc nó nghiến nhau nó kêu
chớ còn ổng đâu có đau! Không đau mà rên à? Không có thọ, không tưởng mà rên được
sao? Cái điều đó là cái điều che mặt người ta, lấy vải thưa che mắt Thánh, chứ
nếu mà không thọ thì ai làm sao rên, còn ông có thọ ông mới rên chớ!
Còn gió thổi
qua cái bụi trúc làm sao có thọ ở trong đó, mà hai cây trúc nó cọ nó kêu két
két, thì ông cũng nói ông rên cũng giống như là hai cây trúc kêu như vậy, thì
đó là ông che mặt người ta chớ, đâu có thực.
Cho nên, làm
chủ được thì nói làm chủ, mà không làm chủ được thì nói không làm chủ, đừng có
gạt người sau để bịt con mắt người ngu, chớ còn người trí thì không thể nào mà
gạt được. Đó là những hình ảnh mà các tổ sư gọi là ngộ, mà cuối cùng trong cuộc
đời của họ rất là đau khổ.
“Pháp
tưởng là một tà pháp…
Ở đây là câu
trạch pháp đây:
“Pháp
tưởng là một tà pháp, không phải trí tuệ chơn thật của người tu sĩ chân chánh.
Nó là một loại ma hý luận, tranh chấp, hơn thua cao thấp. Phải xa lìa nó, không
chấp nhận nó! Pháp tưởng hãy đi đi, ta không tin ngươi là trí tuệ của đạo Phật,
ngươi hãy đi đi!”
(30:18) Đó
là chúng ta hãy đuổi nó đi, nó không phải là trí tuệ của đạo Phật đâu.
Cho nên, cái
người mà đã ngộ cái lý thiền, đã thấy Phật Tánh, luôn luôn họ gặp với nhau họ rống
cái họng họ lên, họ nổi cái gân cổ họ lên, họ cãi với nhau, họ tranh hơn tranh
thua với nhau, không có chịu thua ai hết.
Thậm chí như
thấy cái người mà giữ giới luật họ nói là cố chấp, họ còn chê bai người ta nữa.
Nhưng mà họ có sống được không? Họ chưa ăn một bữa được, họ thấy người ta ăn một
bữa họ nói cái đó là chấp giới.
Rồi có nghe
người ta nói cái người đó nhập được định, làm chủ được cái sống chết, nhập Tứ
Thiền, tịnh chỉ được hơi thở, thì họ bảo rằng sở đắc, người ta tu hành vô sở đắc,
còn cái thứ tu mà sở đắc đó ra cái gì!
Đó là những
cái mà người ta khi bỉ, khi một kẻ người ta làm được những cái chuyện mà mình
chưa làm được thì mình lại khi bỉ.
Cũng như
ngài Hoàng Bá đi với một vị tu sĩ, khi cái vị tu sĩ đó đi ở trên mặt nước đi
qua sông, khi qua sông rồi thì cái vị đó mới quay lại kêu Hoàng Bá: “Anh
hãy đi qua bên đây với tôi!” Thì ông này đâu có dám lội xuống, lội xuống
uống nước chết sao, cho nên nói: “Tui biết anh mà đi trển tui chặt chân
anh rồi!”
Thì cái ông
này quay lại, ổng cười mũi mà ổng khen một cách rất là mỉa mai: “Thiệt
anh là pháp khí Đại Thừa, chớ Tiểu Thừa thì chắc chắn là tụi tui phải đi ở trên
nước được, còn anh là pháp khí Đại Thừa không dám thọt chân xuống, sợ thọt chân
xuống uống nước!”
Đó rõ ràng
mà! Cái câu chuyện này thật sự chớ đâu phải không. Ổng đâu dám thọt chân xuống,
sợ nó lút xuống dưới uống nước chết đi, cho nên mới nói: “Tui biết anh
bước vậy tui chặt chân anh hồi nãy rồi.” Ông này mới nói: “Thiệt
anh là pháp khí Đại Thừa, chớ còn người thường thì không có dám vậy
đâu!”
Đúng vậy! Thật
sự ra mình tu chẳng ra gì hết, nói cái họng của mình thật là pháp khí Đại Thừa
đó! Khí đó thiệt là khí ở trên mây xanh chớ không phải khí ở dưới đất.
Đó là hôm
nay Thầy nói như vậy để chúng ta biết rằng những cái pháp tưởng nó nguy hiểm lắm,
mà cái người nào mà lọt ở trong cái vòng này, rống cái họng mà tranh với nhau dữ
lắm chớ không phải thường đâu.
Còn chúng ta
là những người tu theo Phật phải tránh những cái hý luận này, ai có nói hơn nói
thua gì, thôi chắp tay: “Tui thua chớ tui không có hơn đâu, tui ráng mà
tui giải thoát cho tâm tui đây còn không được!”
Cho nên, có
lần Thầy về Thường Chiếu, các thầy bảo Thầy thị hiện thần thông, Thầy nói: “Tui
tu hơi thở chưa xong, ở đó thần thông gì? Hơi thở tui nhiếp còn chưa hết, ở đó
mà thần thông cái khỉ gì mà thần thông! Bởi vì tui thua mấy ông hết rồi, tui chỉ
có nương hơi thở thôi, còn mấy ông thì lý luận quá trời rồi!” Thành ra
do đó Thầy chịu thua quý thầy hết, vì vậy mà không có hý luận với ai hết.
Đó là một
cái con đường tu tập, do vì vậy mà quý thầy phải sáng suốt để lìa xa 6 cái loại
tưởng này. Sau khi mà dạy đến tất cả những cái loại tưởng khác Thầy sẽ nhắc nhở,
vì thời gian chúng ta không còn có nhiều, cho nên chúng ta phải ráng cố gắng để
học cho nó hết cái giới hành.
Cái giới
hành là ba mươi bảy phẩm trợ đạo. Và còn từ cái một pháp cho đến mười pháp, từ
mười pháp cho đến trăm pháp mà Phật đã dạy chúng ta phải tu tập, phải trau dồi,
phải dứt bỏ, phải tác chứng những cái pháp đó. Nó quá nhiều pháp.
Cho nên, đến
đây mà chúng ta lấy thân mà niệm pháp, tức là lấy thân mà sống tùy nương theo
pháp để sống đúng, nó không phải đơn giản đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét