377- TỤ ĐIỂM TRONG ĐỊNH HIỆN TẠI AN LẠC TRÚ LÀ PHÁP TƯỞNG
(59:44) Trả
lời cho cô Minh Cảnh trước, bởi vì cô Minh Cảnh thì ngắn, hỏi Thầy có bao nhiêu
đây thôi cho nên trả lời trước. Cô Minh Cảnh hỏi Thầy:
“Hiện tại
con tu cái định Hiện Tại An Lạc Trú, ngồi một giờ con ám thị nhĩ thức cho bám
chặt để mà phá âm thanh. Con vận dụng như vậy thì âm thanh có giảm, nhưng mà cô
Út nói con sai mà con không biết sai chỗ nào?”
Bởi vì cô Út
không có xét qua cái chỗ mà tu cái định Hiện Tại An Lạc Trú của con. Trong lúc
con tu ở trong một ngày mà con ngồi một giờ, hoặc là một ngày con ngồi hai giờ
tu, thì trong cái định Hiện Tại An Lạc Trú con ngồi cái thời gian ít như vậy là
đúng đó, nó không sai đâu.
Con bám chặt
trên cái tụ điểm, sáu cái thức mà bám chặt ở trên tụ điểm và cột chặt nó ở
trong cái hơi thở. Từ tụ điểm đó mà chúng ta thấy xuất phát cái hơi thở ra và
hơi thở vô.
Thầy muốn nhắc
lại cho mấy con thấy là cái vấn đề cái tụ điểm là rất quan trọng, mà Thầy thường
nói đó là cái điểm tựa để mà chúng ta bẩy vũ trụ.
Tức là chúng
ta có thần lực và cái đại thần lực mà có được là cái… như ở trong Tứ Như Ý Túc
đó, Định Như Ý Túc. Chúng ta muốn nhập định lúc nào, chúng ta nhập sao,
chúng ta chỉ ra lệnh là chúng ta nhập được đó, mà muốn được vậy tức là chúng ta
phải có cái tụ điểm.
Mà cái tụ điểm
tức là một cây cọc để mà chúng ta đóng thật chặt để chúng ta cột sáu con vật.
Sáu con vật đó là mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của chúng ta, cột chặt vào đó.
Do đó, sáu con vật này nó bị cột chặt đó, nó chạy loanh quanh một hơi cái nó nằm
xuống đó, nó mệt cái nó nằm xuống đó, nó không có đi.
Mà bây giờ,
chúng ta đã cột chặt, nó chạy lâu ngày rồi bây giờ nó mệt rồi, lúc nào nó cũng
nằm đó, nó không có đi đâu xa nữa, cho nên nó không có phá làng phá xóm người
ta nữa. Do đó, cho nên chúng ta rất dễ rồi, chỉ cần bảo nó bám chặt xuống, nằm
yên xuống ở trên cái tụ điểm.
Từ đó, chúng
ta phải thấy rằng cái tụ điểm là cái quan trọng. Cái tụ điểm là như thế nào?
Chúng ta phải có một cái pháp tưởng nơi đó.
(01:01:42) Bởi
vì đạo Phật biết dùng tưởng, nhưng mà rất sợ tưởng, xả bỏ tưởng, chớ không phải
là… Cái tưởng mà tự nó đến là chúng ta phải xả bỏ.
Như bây giờ
chúng ta ngồi thiền nè, nhiếp tâm nè, với mục đích chúng ta tịnh chỉ cái gì, để
vào một cái định gì. Mà bây giờ, nó ngồi đây nó thấy an ổn, nó thấy thích thú
thì cái này là tưởng đến, nó lại khác rồi.
Còn bây giờ,
mình dùng tưởng là như thế nào? Mình đặt cái tưởng của mình là mình đặt cái
thây ma sình hôi thúi, nó sình trương, cho nên trước mắt mình thì đâu có cái
thây ma đâu, mà bây giờ, mình lại thấy cái bộ xương của con người nằm đó rồi
hôi, rồi thúi, rồi này kia đủ thứ thì đó là mình dùng pháp tưởng chớ gì, cái đề
mục tưởng chớ gì!
Cho nên,
chúng ta biết dùng cái tưởng thì chúng ta cũng có thể sử dụng được. Cũng như
bây giờ ở tại cái nhân trung của chúng ta nè, cái chỗ này nè, cái nhân trung
thì nó có cái đầu nhân trung và giữa nhân trung và cái cuối đuôi của nhân
trung.
Thầy phân biệt
cho các con biết chớ, tại sao chúng ta không đặt nó ở trước mũi, mà chúng ta
không đặt nó ở tại tam tinh, mà không đặt nó ở tại cổ họng, mà không đặt nó ở tại
rốn, mà chúng ta lại lấy chỗ cái nhân trung của chúng ta làm cái tụ điểm.
Cái đầu của
nhân trung là cái lỗ mũi chúng ta cận ở dưới cái đầu của cái nhân trung, thì
cái điểm nó sẽ nằm ở tại chỗ đó gọi là cái tụ điểm. Vì ở chỗ đó cái mũi nó xuất
phát hít vô và thở ra, cái hơi thở nó ra vô tại chỗ đó. Cho nên, từng đó chúng
ta đặt cái tụ điểm đó thì chúng ta có một cái tưởng.
Có một cái
tưởng chúng ta đặt đó, chúng ta thấy từ ở cái tụ điểm đó nó thở ra, cái hơi thở
đó xuất phát ra, chớ không phải ở trong cái lỗ mũi chúng ta hay từ ở dưới phổi
chúng ta mà thở nó theo cái lỗ mũi nó đi ra, không phải vậy.
Sự thật là
nó từ ở trong phổi chúng ta nó đi ra chớ không phải ở từ chỗ cái tụ điểm này mà
nó thở ra, nhưng chúng ta dùng cái tưởng, chúng ta thấy như từ ở đây cái hơi thở
nó đi ra, nó xuất ra, nó thở ra. Đó là cái thứ nhất.
Rồi bắt đầu,
thường thường chúng ta hít vô chúng ta thấy như ở cái không gian này nó có cái
số không khí nó chạy vô cái lỗ mũi chúng ta, nó đi vô ở trong phổi chúng ta. Do
đó, cái tâm chúng ta cứ chạy vô chạy ra theo cái không gian của nó.
Cái khoảng
không gian của nó, có cái khoảng, như ở dưới này chúng ta thấy hơi thở nó chạy
vô lỗ mũi. Hít vô chúng ta có cảm tưởng như cái hơi thở nó chạy vô trong lỗ mũi
của mình, rồi mình thở ra mình thấy như ở trong đó nó chạy ra.
Thậm chí như
có người dẫn cái hơi thở đi đến dưới cái bụng mình nghe nó phình lên xẹp xuống
dưới, đó là những cái sai.
Mà đây là
chúng ta chỉ biết cái tụ điểm của chúng ta, từ cái chỗ này nè nó thở ra, từ cái
chỗ này nó hít vô, thấy hơi thở nó xuất phát từ cái tụ điểm này nó hít vô. Cho
nên, cái tâm mà chúng ta mà nằm ở đó đó, sáu cái thức nằm đó nó bám chặt cái
hơi thở. Cái hơi thở ra và hơi thở vô nó cũng đều ở một điểm đó.
Đó là cái mà
chúng ta tu về cái định Hiện Tại An Lạc Trú. Nương vào cái hơi thở như vậy để
làm gì? Để chúng ta bắt buộc cái nhĩ thức hay hoặc là cái nhãn thức hoặc mọi
cái thức của chúng ta đều là nằm chặt trên đó mà phá âm thanh, phá luôn cả cái
thọ.
Cái thọ là
cái xúc thức của chúng ta chớ gì, cái thân thức, nó làm cho chúng ta cảm giác
đau nhức hay hoặc khó chịu đó. Do đó, chúng ta cũng bắt nó nằm trên đó, do đó
nó không có cảm giác đau đớn nhức mỏi gì hết.
Đó thì, cái
đó là một cái phần mà chúng ta tu tập để mà chúng ta đi dần đến cái chỗ tịnh chỉ
các hành ở trong thân mà chúng ta làm chủ được cái thân của chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét