417- NHẬP ĐỊNH TƯỞNG CÒN TÁI SINH
(26:42) Sư
Phước Nhẫn: Mấy người mà được cái định mà Phi Phi Tưởng Xứ đó, sẽ được hưởng
cái phước bao nhiêu A tăng kỳ, vậy thì sau khi họ mạng chung họ đi tái sanh liền
làm sao họ hưởng được cái cảnh tuệ đó?
Trưởng
lão: Không. Bây giờ
họ nhập vô cái Định đó, coi như là cái phước của họ, bao nhiêu là ở trong cái
đó, cái trạng thái đó là cái phước của họ. Chứ không phải là cái phước hữu lậu,
như là mình mang cái thân này là giàu có, danh lợi, không có. Nhưng mà khi mà ở
trong trạng thái này, họ hết cái phước của cái cõi Trời này rồi, cái trạng thái
cõi Trời đó hết, họ xuất ra, nhưng mà cái thân họ không còn thì họ đi tái sanh.
Mà tái sanh nhờ họ ở trong cảnh thiện này, bởi vì họ không có làm ác, họ sanh
ra trong nhà giàu có.
Sư Phước
Nhẫn: Con muốn
hỏi cái thời gian đó, thí dụ mình hưởng được bao nhiêu A tăng kỳ, mà cái xác
này có một trăm năm mà cái phước đó bao nhiêu A tăng kỳ?
Trưởng
lão: Cái đó không có
đâu. Khi nó ở trong cái cảnh giới này là nó hưởng cái cảnh này, một cái thời
gian rất dài bao nhiêu, nó mới hết cái trạng thái này. Khi mà nó hết cái trạng
thái này nó ra tiếp tục nó đi kiếm. Bởi vì khi ở trong cái trạng thái này nó
không có làm ác, cho nên nó ra nó sanh, trong cái thời gian đó, nó có nhục thân
để hưởng cái phước báu đó thôi chứ nó không có nhiều đâu.
Sư Phước
Nhẫn: Vậy cái số
mà A tăng kỳ cũng là tưởng không?
Trưởng
lão: Tưởng không hà.
Sư Phước
Nhẫn: Con thấy
sao kỳ quá, kéo dài tới bao nhiêu A tăng kỳ.
Trưởng
lão: Rồi con người
bây giờ mình nói, cái tăng kỳ kể như con người của mình đâu có. Bởi vì có mấy
chục triệu năm, mấy chục triệu năm cái trái đất này từ bắt đầu mà có tới bây giờ,
nếu mà tính A tăng kỳ thì cái trái đất này, nó chưa có nữa chứ đừng nói. Thành
ra nó phi lý, nó không đúng cái lý của nó.
Thật sự ra
là người ta nói quá xa. Khi mà có trái đất này, người ta tính ra cái khi mà
trái đất này nó có, là nó bao nhiêu tỷ năm nó có cái trái đất này. Rồi khi mà
nó có cái môi trường đó để mà phát sanh ra loài vật, cây cỏ, đất đá, người ta
tính ra cho đến bây giờ khi có con người, con người mà có mặt ở trên hành tinh
này là cái thời gian bao lâu, thí dụ như vậy. Thì trong cái sự nghiên cứu của họ,
thì nói về cái A tăng kỳ này nó, cái thời gian nó quá dài, nó vô tận. Muốn nói
cái đó là vô tận.
Sư Tuệ
Tĩnh: Cũng như
trong kinh Phật nói, lấy cái thí dụ, chẳng hạn như lấy cát ở sông Hằng đó Thầy,
bao nhiêu sông Hằng gom lại lấy, cát nó quá trời nhiều.
Trưởng
lão: Cát sông Hằng
là vô lượng, tức là nói cái số mà vô cùng vô tận, bất khả tư nghì.
Sư Tuệ
Tĩnh: Cái đó chắc
có lẽ họ cũng thêm bớt gì.
Trưởng
lão: Cái đó là lẽ
đương nhiên rồi. Theo Thầy nghĩ người ta thêm bớt nhiều, nhứt là các cái nhà mà
Bà La Môn giáo hay hoặc là Hồi giáo, những cái đó là những người mà Giáo chủ họ
tưởng ra không. Họ cứ sống trong tưởng họ tưởng rồi họ nói. Chứ theo đạo Phật,
với một số bài kinh chúng ta thấy nó cụ thể, thì chúng ta lấy những cái này
chúng ta thấy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét