418- SÁU CÕI LUÂN HỒI
(00:00) Sư
Phước Nhẫn: Phần nhân quả Thầy nói hồi nãy đó, con có nhớ cái điều con
thắc mắc xin Thầy giảng luôn cho con nghe. Về cái cõi Dục Giới, Thầy nói cõi Vô
Sắc với cõi Sắc Giới là cõi không có, chỉ có một cõi Dục giới thôi. Còn thêm một
phần nữa là cũng như thế giới siêu hình, cũng như thế giới Chư Thiên gì đó, thế
giới siêu hình, thì Đức Phật nói là sáu đường, luân hồi theo sáu đường.
Thì trong đó
thì mình thấy, con thấy có hai đường như Thầy giảng đó là chỉ có người với súc
sinh thôi. Còn năm cái kia thì nó cũng quy vô với cái loài người rồi, thì Chư
Thiên cũng là người, ác quỷ cũng là người, A tu la cũng là người, v.v. Chỉ còn
người với súc sanh thôi. Thì, theo vậy thì Phật nói hai đường thôi chứ Phật nói
làm chi tới sáu đường vậy?
Trưởng
lão: Thật sự ra Đức
Phật phân sáu đường đó, là chỉ cho cái con người của mình, nó có những trạng
thái, thí dụ một người thiện tức là cõi Thiên rồi. Mà một con người mà chẳng
thiện, chẳng ác và chẳng thiện, nó là con người rồi. Mà cái con người mà ác, nó
là ác quỷ rồi. Đó mình phân ra nó mới thấy được cái cõi người, cõi Thiên, cõi
Trời, cõi người, là ác quỷ, A tu la. Nó mới thấy được cái này.
Có người dữ
tợn ác lắm, ác quỷ mà, cho nên đó là cái, cũng có cái con người mà sống trong,
con người mà địa ngục, họ khổ vô cùng. Chứ đâu phải ở trong cái cõi người chúng
ta nó đã sáu cõi nó đã đủ rồi. Trừ ra cái cõi chúng sanh thôi, chúng sanh là
con vật rồi đó. Thì chúng ta…
Sư Phước
Nhẫn: Có năm cõi hả
Thầy?
Trưởng
lão: Sáu chứ.
Sư Tuệ
Tĩnh: Súc sanh
nó có tính?
Trưởng
lão: Súc sanh nó
cũng tính luôn đó, tính luôn súc sanh. Còn cái kia là cõi người của chúng ta
chia làm năm cái cõi nhỏ. Bởi vậy Đức Phật chia ra hay lắm.
Sư Phước
Nhẫn: Vậy là mình
luân hồi nhưng sao được Thầy? Bởi vì con thấy vậy con cũng hỏi nhiều người, thì
họ nói cõi siêu hình có mới luân hồi được. Còn bây giờ thí dụ có hai cõi hà,
thì người ta chết thì người ta tái sanh làm người, thì trở lại làm người, hoặc
người làm súc vật. Người trở lên làm người thì rất khó như con rùa mù nổi trên
mặt biển vậy đó. Làm súc vật nhiều hơn.
(02:11) Trưởng
lão: Mà làm ngạ quỷ cũng nhiều dữ.
Sư Phước
Nhẫn: Ngạ quỷ cũng
là người.
Trưởng
lão: Người nhưng mà
người dữ cũng vô đó.
Sư Phước
Nhẫn: Thì như vậy
con thấy thí dụ như bây giờ, tại sao mà cái dân số người ta nó tăng, còn dân số
súc vật nó cũng tăng. Rồi mình tái sanh đâu có dễ để giải thích được.
Trưởng
lão: Bởi vì nếu mình
cho rằng mỗi người có linh hồn tái sanh, thì cái số không tăng, phải không? Bởi
vì một cái thức thì có một cái nghiệp, thì nó đi tái sanh thôi chứ làm sao bây
giờ số người tăng, phải không? Số người tăng là do cái nhân quả một người tái
sanh ra mười người, mười người tái sanh ra trăm người. Mà cái nhân quả có người,
một người mà sanh ra triệu người, bởi vì thí dụ như bây giờ đó, mình sống mình
giết hại chúng sanh, mình ăn loài chúng sanh.
Thí dụ như
bây giờ mình ăn cá ăn thịt đi, một con người mình đã giết bao nhiêu cái loài cá
thịt để nuôi cái thân này, phải không? Khi mình chết rồi, mình phải sanh cái
loài chúng sanh này vô lượng con chứ đâu phải một con để mà trả cái nghiệp. Do
một trả mười mà, cái luật nhân quả như vậy chứ đâu phải. Thành ra nó đâu có cái
số lượng mà gọi là có một linh hồn sanh ra. Nếu một con vật nó sanh ra, thì đâu
có một cái bầy kiến dữ tợn vậy, nó cũng chỉ sanh ra một con kiến thôi chứ nó
sao có sanh ra dữ vậy được.
Sư Phước
Nhẫn: Cái phần này
trong kinh không có nói.
Trưởng
lão: Đó cho nên,
trong kinh không nói, nhưng mà chúng ta cũng phải luận, chúng ta cũng phải biết
thấy rõ, bởi vì Đức Phật nói, từ nhân quả sanh ra, do cái nhân quả hành động nó
nhiều hay ít thì do nhân quả đó, nếu mà cái nhân quả đó mà nó ít, tức là tâm
tham đắm của mình ít, thì nó sanh ít, mà tâm tham đắm mình nó nhiều nó sanh nhiều.
Sư Phước
Nhẫn: Vậy lúc
tái sanh, một người chết tái sanh có thể là thành nhiều người, chứ không phải một
người?
Trưởng
lão: Thành nhiều người.
Thí dụ như bây giờ mình, nếu một người mà chết thì cái nghiệp lực của nó, nó
thành một người, thì nó chỉ trả có một thôi. Mà bây giờ cái nghiệp lực này,
mình vay người ta một mình phải trả mười. Thì một người này chết, mà cái nghiệp
lực này tạo ra thì nó phải là thành mười cái nghiệp lực của nó, để mà nó trả những
cái đau khổ của nó chứ. Nhân quả mà.
Sư Phước
Nhẫn: Thành ra
cái phần tranh luận hồi xưa, con cứ dính mắc cái này, con trả lời thế này. Con
nói thí dụ như một cái hột mình trồng xuống dưới đất đi, nó lên một cái cây.
Thí dụ cái hột ớt chẳng hạn, có một hột lên thành cái cây, cái cây mình được biết
bao nhiêu trái ớt, một trái ớt biết bao nhiêu là hột ớt. Một nhân mà sanh nhiều
quả. Cái này là mình thấy, còn cái thế giới mà tái sanh mà luân hồi đâu có ai
thấy đâu, mình nói người ta không có nghe.
(04:36) Trưởng
lão: Đúng đó, đúng là cái luật Nhân Quả nó như vậy. Như là trái ớt của
chúng ta, một hột ớt nó lên cây ớt, cây ớt đó nó ra bao nhiêu trái, phải không?
Bao nhiêu cái cay của nó mà, bao nhiêu cái ác của nó mà. Bây giờ những trái ớt
lại lên bao nhiêu cây nữa. Thì rồi những cái quả của cái nhân quả này, nó tiếp
diễn như trái ớt này, nó lên nó phát triển được, nó ra trái nữa. Nhưng trái ớt
này nó phải trả cái quả yểu tử của nó nữa. Tại vì mình làm biết bao nhiêu sự yểu
tử người ta, đoản mạng người ta, chứ đâu phải hoàn toàn nó hết đâu.
Cho nên lớp
mình trả cái chết, lớp mình trả cái sống, lớp mình trả cái khổ, lớp mình trả đủ
thứ. Chỉ có một cái nhân quả của mình, biết bao nhiêu người. Cho nên thí dụ như
bây giờ người ta hạn chế sanh đẻ đi, người ta móc thai đi, cũng do cái nhân yểu
tử nào mình đã làm biết bao nhiêu, đoạn mạng người ta, bây giờ mình sanh lên chỉ
có chốc lát người ta móc ra người ta quăng rồi.
Thì do mình
chứ ai? Một người mà bao nhiêu người chứ đâu phải nó. Giờ cha mẹ mình chết đi rồi
cha mẹ mình sanh lên cũng cha mẹ mình, có hai người này thôi sao? Không phải
đâu, bây giờ nó, hàng ngàn cha mẹ mình nữa, chứ đâu phải một người. Bị cái nghiệp
lực mà chứ đâu phải là cái cố định của linh hồn. Cái nghiệp lực nó sanh ra dữ lắm.
Bởi vì ở
trong cái, ở trong chỗ nào đây, nó nói do tham, sân, si mình sanh ra. Do tham,
sân, si ba cái độc này mà nó sanh ra, bởi vì mình tham, nó thành ra cái lực,
mình sân nó thành cái lực, mình si nó thành cái lực, cái lực này nó không phải
sanh ra một người. Cũng như bây giờ, bởi vậy Đức Phật nói được thân người là
khó, mà mình không biết chấm dứt, mình phải thọ làm muôn vàn thân người.
Sư Phước
Nhẫn: Thành ra
bây giờ mình chấm dứt, chỉ chấm dứt một thân thôi.
Trưởng
lão: Mình chấm dứt một
thân thì tất cả thân khác nó không có nữa, nó không sanh ra nữa.
Sư Phước
Nhẫn: Mấy thân
kia tự nhiên nó cũng mất luôn?
(06:18) Trưởng
lão: Mất luôn hết, bởi vì cái quả nó hết rồi. Bởi vì thí dụ như bây giờ, Thầy
tu là Thầy chấm dứt tất cả bao nhiêu vô lượng thân của Thầy chứ không phải một
thân đâu. Nghĩa là bao nhiêu cái nghiệp của Thầy hồi nào đến giờ đã thành, đã
bao nhiêu rải rác bây giờ cùng hết rồi. Bây giờ đời quá khứ Thầy đã tạo nghiệp
nè, Thầy sanh ra nhiều người như Thầy chứ không phải một người. Nhưng bây giờ một
thân Thầy mà Thầy thực hiện được, thì bao nhiêu đó nó cáo chung hết. Cái nhân
quả mà, nó chuyển biến mình hết.
Sư Phước
Nhẫn: Trong
kinh không có nói thành ra mình cứ lộn không có biết gì hết, mình cứ mò mò, mò
mò.
Trưởng
lão: Bởi vì cái này
là cái chỗ mà, bởi vì trong lúc đó không có người hỏi ông Phật, chứ có người hỏi
ông Phật thì cái bài kinh này có. Tại vì mấy ông không chịu hỏi, cho nên Phật mới
nói ta, cái mà ta chứng như rừng lá cây mà cái ta nói ra cho chúng Tỳ kheo hiểu
thì như nắm lá cây. Cái số kinh mà Đức Phật thuyết giảng như nắm lá cây, còn
cái chỗ để mà hỏi, chỗ mà Đức Phật đã thấy được, nó như cái rừng lá cây, nó nhiều
quá. Mà chúng sanh thì làm sao có cái trí mà hỏi được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét