Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2024

470- NGHIỆP TÁI SINH LUÂN HỒI

 

470- NGHIỆP TÁI SINH LUÂN HỒI

(34:42) Câu hỏi: Kính bạch Thầy, Thầy dạy khi sắc uẩn tan rã thì bốn uẩn còn lại cũng đều tan rã theo, và không còn gì thường hằng, Phật dạy: "Nếu còn một chút xíu thức như cát trong đầu móng tay ta thì đạo ta không ra đời".

(34:58) Trưởng lão: Đúng vậy! Đức Phật xác định là thân chúng ta có ngũ uẩn. Mà khi sắc uẩn đã rã rồi thì bốn cái uẩn kia nó cũng tan rã, nó không còn có một gì cả hết. Nhưng cái gì đi tái sinh luân hồi? Cái nghiệp chúng ta, hàng ngày chúng ta, mỗi lần ai nói gì tức, chúng ta giận, thì đó là chúng ta sân lên. Rồi ngày mai có ai nói gì chúng ta lại sân lên một lần nữa, ngày mốt có điều gì làm chúng ta sân lên nữa, tức là chúng ta hàng ngày huân cái sân nó lên, nó thành một cái nghiệp gọi là cái nghiệp lực sân. Rồi hàng ngày chúng ta tham muốn cái này chút, tham muốn cái kia chút, mỗi ngày tham muốn vậy nó huân nó thành cái nghiệp lực của tham muốn.

Hàng ngày chúng ta cứ ngồi đâu buồn ngủ, hồi nào muốn ngủ thì nó gục tới gục lui thì kiếm chỗ đi ngủ, đó là chúng ta huân cái ham ngủ đó. Huân cái đó thành ra cái nghiệp, cái si của chúng ta, nó không có còn tỉnh táo, nó không còn sáng suốt, nó lười biếng. Hễ khi nó uể oải, nó muốn ngủ thì kiếm cái hốc nào, cái giường nào nằm lên ngủ cho nó thẳng chân, thẳng cẳng, đó là cái người si, mình nuôi cái nghiệp si. Cho nên hở chút nào mình khó làm chủ được thân tâm của mình. Cho nên đó là những cái nghiệp. Và cái người còn tham, sân, si thì sẽ tương ưng với những con người khác cũng tham, sân, si như vậy sẽ làm cho cái nghiệp đó đi tái sanh luân hồi.

Bởi vì khi mình chết rồi còn cái nghiệp, cái từ trường nghiệp si đó, cái từ trường nghiệp sân, cái từ trường nghiệp tham đó, nó tương ưng với những người xung quanh chúng ta còn tham, sân, si, nó y như nhau. Nó tương ưng là nó phải giống nhau. Còn cái người đó cái sân nó ít hơn cái sân của mình thì nó không tương ưng thì không làm con. Mà nó tương ưng với loài chúng sanh, cái tâm bỏn xẻn, nhỏ mọn ích kỷ chúng ta thì chúng ta sẽ làm loài chúng sanh. Còn chúng ta một cái người có giữ gìn những cái đức của Phật năm cái giới của Phật, tức là năm cái đức căn bản của đạo Phật.

Năm giới đó, giới sát sanh nè, giới không tham lam trộm cắp, giới tà dâm nè, giới không nói dối nè, giới không uống rượu nè. Năm cái giới của người cư sĩ rõ ràng, là năm cái đức căn bản của một con người gọi là nhân bản. Thế mà chúng ta thọ Tam Quy Ngũ Giới mà chúng ta có giữ gìn giới đó được đâu. Trong năm giới thì được may lắm thì chúng ta giữ được một giới, hai giới còn những giới khác thì chúng ta còn phạm. Thì còn phạm như vậy là tâm của chúng ta, thân của chúng ta là thân người, nhưng tâm chúng ta còn là tâm chúng sanh.

Cái giới thứ nhất không sát sanh mà chúng ta nỡ tâm mà chúng ta ăn thịt chúng sanh thì chúng ta còn nghĩa lý gì? Ở đây ăn thịt chúng sanh, chứ không phải cầm dao giết con gà, con vật đâu. Còn cầm dao mà giết con gà con vật, đập đầu cá rồi làm ra thực phẩm để ăn, đó là còn tội lỗi còn vô cùng nữa. Bởi vì trực tiếp mình giết hại. Mà cái giới sát sanh là cái Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu, thương yêu sự sống của mình sao mình không thương yêu sự sống của loài chúng sanh? Nỡ tâm cầm dao giết, nỡ tâm gắp một miếng thịt bỏ trong miệng nhai ăn ngon lành như vậy? Là Phật tử tại sao chúng ta không thấy cái lòng thương yêu chúng ta như thế nào? Một con kiến nó có sự sống cũng bình đẳng như sự sống của chúng ta, nỡ tâm nào chúng ta vô tình đi mà dẫm đạp chúng chết?

Đây là Thầy nói vô tình thôi, còn cái này là hữu ý để giết chúng sanh để ăn thịt, thì như vậy chúng ta có phải là con người không hay là những con thú vật? Con thú vật rõ ràng là con này sẽ cắn giết con kia ăn thịt, chúng ta đâu phải là con thú vật. Vậy cho nên khi mà chúng ta bước vào cửa Phật là chúng ta đã thọ năm giới rồi. Thọ Tam Quy thì phải thọ Ngũ Giới. Mà thọ Ngũ Giới có mục đích, không phải ăn chay để làm Phật, làm tiên. Không phải theo cái tôn giáo mà ăn, mà theo cái Phật dạy chúng ta học cái giới mà không sát sanh. Có nghĩa là học cái Đức Hiếu Sinh, cái lòng thương yêu, để từ thương yêu đó mà chúng ta không nỡ giết hại chúng sanh, không nỡ ăn thịt chúng sanh mới thật là con người. Mấy con thấy chưa? Đó là cơ bản mà. Nếu con người thì hoàn toàn chúng ta không giết hại và thương xót tất cả những chúng sanh.

Đó thì hôm nay ở đây quý Phật tử chưa phải là những người xuất gia. Vì những người xuất gia thì người ta vẫn giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh. Không những năm giới mà còn mười giới, còn hai trăm năm chục giới, còn ba trăm bốn mươi tám giới. Tất cả những giới luật là oai nghi tế hạnh của người tu sĩ, của những người cư sĩ. Cho nên chúng ta hãy cố gắng thực hiện những giới luật của Phật, đem lại sự hạnh phúc cho bản thân mình và cho gia đình mình. Một người cư sĩ trong gia đình thôi, chỉ cần giữ gìn năm giới, bởi vì nhân quả thì nó có cái sự chuyển biến thay đổi. Lấy thiện thì chuyển ác, đem lại sự hạnh phúc cho gia đình của mình là bằng pháp thiện. Mà pháp thiện là ở chỗ nào? Là giới luật của Phật.

Nếu một người ở trong gia đình, trong gia đình đó có năm người mà có một người giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh trong năm giới, thì cái gia đình đó được bình an hơn tất cả những gia đình khác. Mà nếu trong gia đình năm người mà người nào cũng giữ giới hết thì thật sự gia đình đó rất là hạnh phúc. Không bao giờ họ cãi cọ, không bao giờ mà họ đánh đập nhau, không bao giờ mà họ có những sự xung đột trong gia đình họ.

(40:27) Họ rất là hạnh phúc, họ biết tôn trọng và cung kính nhau khi họ học Đức Hiếu Sinh. Bởi vì đạo Đức Hiếu Sinh nó sẽ dạy chúng ta có một cái đức lễ là biết cung kính, tôn trọng sự sống. Từ con vật mà cho đến những con người mà đối xử nhau chúng ta đều có sự, bởi vì mình thương yêu là mình phải cung kính, tôn trọng. Cho nên học Đức Hiếu Sinh nó không phải là học trong một ngày, một giờ mà nó cả một cái lớp học.

Trong năm giới này mà học về đức hạnh của nó thì mấy con phải học trong năm lớp của nó. Mà mỗi lớp ít ra mấy con cũng phải học ba tháng cho đến sáu tháng một lớp học. Thí dụ như Đức Hiếu Sinh, Đức Ly Tham. Nghĩa là cái tâm tham của mình người nào cũng có tham muốn, mà giờ muốn ly nó phải làm sao? Phải học cái Đức Ly Tham, nó có cái đức ly. Vì cái đức đó nó đem lại sự hạnh phúc cho mình, cho người mới gọi là đức, gọi là Đức Ly Tham.

Đức chung thuỷ, tức là có chồng có vợ rồi thì không có nhìn ngó cái người phụ nữ hoặc cái người nam nào khác cả, chỉ duy nhất có chồng và vợ mà thôi. Do đó, cái giới mà dạy đừng tà dâm có nghĩa là đức chung thuỷ, Đạo Đức Gia Đình nằm ở trên cái bộ giới này. Cho nên ít ra các con cũng phải học về cái giới đức gia đình này. Ít ra cũng phải ba tháng mới đủ cái hành động sống trong gia đình, đối xử như thế nào để đem lại một cái sự hạnh phúc chúng thuỷ, chung tình với nhau trong gia đình, đó là cái đức chung thuỷ.

Cái Đức Thành Thật, mọi người mà thành thật thì cái uy tín của mình nói ra lời nói ai cũng tin. Còn mình nói dối rồi thì người ta biết rồi, sau này nói người ta coi thường, người ta không tin mình. Tự mình không thành thật, là tự mình đã làm mất uy tín mình, đó là cái Đức Thành Thật.

Còn cái giới không uống rượu, tức là Đức Minh Mẫn. Tại vì mình minh mẫn là mình sáng suốt, mình nhận định cái loại rượu là đem đến cơ thể mình sẽ gây cho mình bệnh tật hoặc là gây cho mình không còn bình tĩnh. Uống rượu vô nó kích thích Thần kinh rồi, thì lúc bây giờ chỉ còn biết la lối cho nó đã cái cơn giận của mình thôi. Cho nên tạo cái cảnh rối loạn, tạo cái cảnh bất an cho mình, cho người khác, đó là cái người uống rượu. Không những riêng rượu mà còn hút thuốc lá, mà còn thuốc phiện, còn tất cả những điều khác nghiện ngập. Đều là cái người minh mẫn là người ta không đem vào thân người ta bằng những cái độc dược đó.

Cũng như một cái người mình mẫn thì không bao giờ người ta giết hại chúng sanh, người ta ăn thịt chúng sanh. Chỉ có người mà không minh mẫn là mới ăn thịt chúng sanh, mới giết hại chúng sanh. Tại sao vậy? Tại vì mình huân cái khổ vào thân của mình thì mình làm sao mình tránh khỏi những bệnh tật? Mình ăn thịt chúng sanh làm sao mình khỏi? Thì mấy con thấy cái người minh mẫn thì người ta đã sáng suốt. Mình nuôi cái Chánh Mạng của mình thì mình phải nuôi bằng cái thiện pháp, chứ đừng có nuôi cái ác pháp. Mà giờ mình ăn thịt chúng sanh, tức là mình nuôi nó bằng cái ác pháp, chứ đâu phải là bằng thiện pháp. Làm sao chúng ta tránh khỏi được sự bệnh tật?

Vì vậy mà các con, quý Phật tử hãy đến bệnh viện Chợ Rẫy ở thành phố Hồ Chí Minh và các bệnh viện khác xem coi con người vô bệnh viện đông không, biết? Do ăn thịt chúng sanh mà bệnh đau, do ăn chay mà không có tâm từ. Có nhiều người ăn chay lâu rồi, ăn chay trường đó mà thấy thịt thèm mấy con. Không, Thầy nói thẳng mà. Có nhiều vị hoà thượng thật sự mấy con, tu từ nhỏ tới lớn vì Phật tử, vì có đệ tử rất đông không thể nào mình ăn mặn, mình phải ăn chay cho đúng cái hạnh của mình. Nhưng mà vì không phải lòng hiếu sinh mấy con, cho nên đến giờ phút cuối cùng rồi nói với Phật tử, nói với đệ tử của mình:" Cho Thầy chỉ cần một miếng thịt, Thầy chỉ ngửi thôi Thầy chết, chứ bây giờ Thầy chịu hết nổi". Thật tội nghiệp lắm mấy con, bởi vì cái này là cái sai. Lấy giới luật mà ức chế mình để chịu đựng ở trên những cái điều kiện mà cái thịt cá, không có chịu thấy được cái đức lòng thương của mình, rất tội mấy con.

Thầy đã chứng kiến nhiều vị hoà thượng, những bậc Thầy tổ, chứ không phải là những bậc nhỏ đâu, Thầy không có nói dối cái điều này đâu. Rất tội mấy con, là tại vì không ai dạy cho các vị hiểu vì cái giới sát sanh này mà các vị đi tu thì không thể nào mà ăn mặn. Do đó đi tu rồi, nhưng vì không hiểu cái lòng thương yêu. Cho nên do như vậy mà ức chế cái tâm của mình, cho đến giờ phút cuối cùng không chịu nổi cái tâm của mình để rồi phải nói ra lời nói cuối cùng. Ăn không được nữa chứ đừng nói. Bây giờ phút ăn hết được rồi, mà chỉ để miếng thịt để cho nghe cái mùi đó thôi rồi chết mấy con. Đó là một vị hoà thượng rất là có công với Phật giáo, dạy biết bao nhiêu đệ tử, dạy Phật pháp rất là nhiều đệ tử, nhưng cuối cùng chết rất đau khổ. Thầy xin không nói tên người đó. Cho nên vì vậy, hôm nay Thầy mới thấy được cái điều này cần thiết khi dạy về giới luật là phải dạy về đức của giới.

(45:00) Đức của giới nó làm chúng ta thấm nhuần và mỗi lần dạy đầu óc chúng ta nó sẽ thấm một lần một chút, lần một chút, thì cuối cùng chúng ta thành một cái đức giới.

Chẳng hạn bây giờ Thầy nói như thế này mấy con thấy nè. Nói đức cẩn thận, ai cũng biết cẩn thận là mình đi phải nhìn trước nhìn sau, ngó trước, ngó sau thì đó là cẩn thận, ai cũng biết. Nhưng mà chúng ta đây đi ra kia khúc cái quên. Bởi vì cái đức hạnh nó phải tập luyện cho nó thành một cái thói quen, chứ không thể nói mà được. Cho nên ví dụ như mở một cái lớp học người ta dạy bữa nay. Ngày nay người ta dạy cái Đức Hiếu Sinh cẩn thận, người ta bắt học sinh phải đi từ đây ra ngoài cổng phải tỉnh giác ở trên bước đi biết bước chân mình đi, nhìn tránh dưới chân không dẫm đạp lên chúng sanh. Từ ngoài cổng đi vào đây, đó là bắt một đứa học sinh tập rồi, đứa khác, đứa khác như vậy, lần lượt tất cả cái lớp học chúng ta đứa nào cũng tập. Rồi, khi mà đi về thì vị Thầy đều là để ý mấy cái đứa học trò mà dạy nó đức cẩn thận như vậy, thì nó về nó lấy xe đạp, nó cưỡi về như thế nào? Coi nó chạy lạng bên đây, lạng bên kia là mấy đứa đó vô cho nó một trận thì nó sẽ không còn, bỏ cái tật mà thiếu cẩn thận đó nữa.

Đó, các con hiểu không? Học sinh mà nó xách xe ra thì nó chạy lạng bên đây, lạng bên kia đường xá chật hết, đó là thiếu cẩn thận. Mà do ai dạy? Do ông Thầy. Phải không, mấy con thấy không? Mà ông Thầy phải lưu ý mấy thằng học trò này coi, mình dạy nó hồi đó đi cẩn thận vậy đó, được rồi. Bởi vì ở trong lớp mà, nó phải làm thôi. Nhưng mà sau khi ra khỏi trường, ra khỏi lớp rồi thì phải lưu ý đến học trò của mình để dạy cho nó thành một cái thói quen. Sau đó nó đi ra, nó biết ông Thầy ông rình ở chỗ nào đó không biết chừng, mình mà lạng quạng vô lớp thì bị ông liền. Các con hiểu không? Như vậy là ông Thầy mới dạy đạo đức.

Chứ còn mà dạy dạo đức, ở trong lớp mà nói đạo đức vanh vách, chứ ra ngoài thì đứa nào làm gì thì làm. Hoặc thậm chí ông dạy đạo đức mà ra quán ông ngồi uống cà phê nữa thì ông Thầy này có ra gì mấy con? Cái hành động ông Thầy, bây giờ dạy bảo đừng có xả rác, cha mẹ dạy con đừng có xả rác, mà cha mẹ vò miếng giấy hay gì đó quăng:"Ba dạy con biểu đừng xả rác mà ba xả rác còn hơn con nữa"thì như vậy dạy ai mấy con? Hầu hết là mình nói vệ sinh này kia nọ, nói hay đó, chứ sự thật ra có cái gì đó ném đại ở bên lề đó thôi. Sự thật ra cái này không phải đâu mấy con. Mình phải làm gương cho tụi nhỏ, cho trẻ em, mình phải làm gương cho người khác. Cũng như Thầy dạy mấy con mà Thầy không làm gương thì làm sao mấy con tin Thầy được? Thầy phải có cái gương hạnh chứ, đó là cách thức dạy đạo đức.

Đúng vậy, khi đức Phật đã xác thực trên thân chúng ta có ngũ uẩn. Mà khi ngũ uẩn tan rã rồi thì không còn một cái gì cả hết, chỉ còn cái nghiệp như hồi nãy Thầy nói cái nghiệp. Cái nghiệp dễ lắm mấy con, Thầy cho mỗi người một cái thất để Thầy chỉ cho mấy con thấy cái nghiệp. Thì Thầy cho mỗi người vào ở trong cái thất tu tập. Nhưng mà chiều chiều thì rảnh rang rồi mà, tới giờ nghỉ mà. Thấy trước thất mình cái đường đi có rác đồ này kia, lá cây đồ rớt dơ, thôi lấy chổi quét, rồi thành cái thói quen ngày nào cũng quét. Nhưng mà không ngờ cái người tu đó lại họ tạo cái nghiệp đi quét rác mấy con. Họ chết đi rồi họ về thành phố họ tái sinh làm đứa con trong cái ông bà nào đi quét rác ở thành phố. Lớn lên nó cũng thay thế cái nghề cha mẹ nó, nó cũng đi quét rác thành phố, chứ không làm cách gì khác, chứ đừng nói tu chứng. Bởi vì tất cả những sự tu chứng nó có thể nói rằng cái thời gian, nó cần phải ly. Mặc dù cái thời gian mình nghỉ, đừng có đi làm cái điều đó. Mà làm cái điều đó là tạo cái nghiệp, mà cái nghiệp đó nó sẽ tương ưng. Mình làm cái hành động đó, nó sẽ tương ưng với những cái gia đình quét rác, để nó trở thành cái nghề quét rác. Còn bây giờ ở đây, mấy con ở cái thất này thấy cỏ nó lên như vậy quá, thôi để ra mình lấy cái liềm hay cái dao gì xeo cỏ để cho nó sạch sẽ, cắt tỉa đồ cho nó sạch sẽ. Nhưng không ngờ là mấy con tạo cái nghiệp làm vườn hay hoặc là tạo cái nghiệp nông dân. Chừng đó mấy con, sẽ sanh, chết đi bỏ cái thân này rồi, kiếp này mấy con được vô thất ngồi tu, có người đem cơm cho mấy con ăn. Nhưng mà cuối cùng sau đó rồi mấy con tạo cái nghiệp làm nông dân, thì mấy con cũng đi ra cấy lúa, nhổ cỏ thôi, uổng cái công của mấy con chứ làm gì.

Phải không mấy con thấy? Trong cái vấn đề mà tu tập mà một hành động sai, ở đây Thầy bảo mấy con chỉ chuyên cần giữ cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Mà chuyên cần giữ cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự có nghĩa là gì mấy con biết không? Tạo cái nghiệp giải thoát. Cái nghiệp giải thoát chứ, chứ đâu phải khi không mà nó có được giải thoát liền sao? Cho nên tạo được cái nghiệp đó thì mới sống được ở trong đó, thì đó là sống trong cái tâm vô lậu nó mới giải thoát hoàn toàn. Đó, cho nên ở đây, mấy con phải hiểu biết rằng nó không còn có cái gì linh hồn hay hoặc cái gì mà đi tái sanh khi một người mất, mà chỉ còn cái nghiệp đó tương ưng tái sanh thôi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...