529- SẮP XẾP, TÙY THUẬN CHO GIA ĐÌNH CÓ NGƯỜI SẮP MẤT
(50:29) Phật
tử 2: Bạch Thầy cho con xin hỏi cái điều là: Mẹ của con là sư cô Phước
Tịnh, khi lâm chung thì người tu ở bên pháp môn Tịnh độ, niệm Phật. Mà bây giờ
nếu mà như vậy thì khi một người lâm chung thì bên Tịnh độ, người ta lo cái việc
mà công tác cái đó rồi. Thì người ta chỉ làm những cái thủ tục của bên Đại thừa
thôi. Thành ra trước đó thì tự nhiên Thầy lại dạy cho tụi con để tùy thuận như
thế nào để tụi con biết.
Trưởng
lão: Nói chung
là các con cứ tùy thuận thôi. Bởi vì mình gieo cái duyên đó rồi. Thì dù sao đi
nữa bà cũng phải tiếp tục. Bởi vì tu Tịnh độ mình niệm Phật, chứ không phải
mình xả cái tâm tham, sân, si của mình, cho nên nó chưa hết tham, sân, si đâu.
Mà chưa hết tham, sân, si tức là nó tiếp tục nó tái sanh, mà nó tái sanh thì nó
cũng theo pháp tịnh độ mà thôi. Không thể nào khác hơn. Bây giờ còn sống mà con
khuyên mà bà cứ niệm Phật hoài thì coi như là bà đã chấp vào cái pháp đó rồi.
Nó không thể nào khác hơn được.
Phật tử
1: Thưa Thầy!
Có lúc thì bà niệm Phật, có lúc thì bà nghe lời tụi con nhắc đó là Thầy nhắc: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Thì tụi con khi mà vô bệnh
viện thăm thì bà nói là: "Bữa nay má có nhắc cái tâm là tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự". Thì ngày hôm sau, tụi con vô thăm thì
con thấy cái máy niệm Phật kế bên.
Phật tử
2: Là con mới
nghĩ rằng là người ta ở mấy chùa Tịnh độ người ta tới thăm, rồi người ta để cái
máy đó cho mình.
Trưởng
lão: Nhưng mà
bà đã có gieo duyên với tâm bất động rồi, sẽ không có mất cái pháp này đâu. Kiếp
sau bà sanh ra bà cũng gặp lại.
Phật tử
2: Dạ! Bà cũng
hoan hỷ lắm. Hồi lúc mà con nói, thì bà hoan hỷ bà nói: "Con giúp
cho mẹ gởi về phụ với Thầy để cất một cái thất". Lúc đó con mới
trình với Thầy. Rồi kỳ này, tụi con về, bà cũng gửi một số tiền về để cúng dường
cho tu viện, để mà giúp cho những người ở trong tu viện tu tập.
Trưởng
lão: Gieo cái
duyên.
Phật tử
2: Dạ! Thì tụi
con cũng mừng. Nhưng mà những cái lúc như vậy thì bà nhớ rõ lắm, bà nhớ rõ Thầy
dạy là: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Nhớ
kỹ lắm. Nhưng mà ngày hôm sau, ngày kế đó thì nó có một số người Tịnh độ tới
thăm thì lại niệm Phật. Con vô, cái con nghe cái tiếng niệm Phật rồi.
Trưởng
lão: Cái đó là
các con phải cố gắng giúp mẹ con phải giữ cái tâm bất động, cái chỗ đó là không
tham, sân, si. Còn cái chỗ niệm Phật nó tham, sân, si. Cho nên vì vậy, mình phải
có cái sự quyết định ở trong cái vấn đề này. Quyết định cho mẹ mình trong khi
mà làm tang khói, chứ không nó bày ra là làm tuần làm tự, rồi đủ thứ nữa, chứ
không phải không đâu.
Phật tử
1: Dạ mấy chuyện
đó thì chắc ở dưới chùa họ làm hết Thầy. Tụi con lo lắng là lo lắng cái đó. Họ
làm.
Trưởng
lão: À! Nói
thôi bây giờ thì mấy con tự làm lấy trong cái vấn đề đó. Khi mẹ chết rồi, thì
chôn cất xong rồi thì không làm tuần, làm tự gì hết.
Hỏi tại sao
không làm tuần tự?
Vì không có
linh hồn. Con nói thẳng, thật.
Hỏi học ai?
Con nói học
với Thầy. Con nói thẳng đi đừng có sợ mích lòng mấy ông thầy này.
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: À! Bây giờ
theo Đại thừa thì có linh hồn thì phải làm tuần làm tự. Nhưng mà tuần tự này nó
không phải là kinh sách Nguyên thủy. Mà kinh sách Nguyên thủy dạy: "Chết
đây sanh kia, không có linh hồn". Mà không có linh hồn thì chỉ có
làm cái bàn thờ, để cái hình ảnh đó để nhớ công ơn của mẹ mình thôi. Chứ không
phải là thờ đó để linh hồn bà ngự trị.
(54:17) Phật
tử 1: Thưa Thầy! Hằng ngày, tụi con dâng nước cho Phật với lại bữa
khuya, cái đó được không Thầy?
Trưởng
lão: Được con!
Trong những ngày mới mất, thì các con nhớ đến cái bữa ăn của mình thì mình để một
cái bát cơm: "Mẹ về ăn cơm với con". Coi như là bà
còn sống với cái tình thương của bà. Cái từ trường thương nó còn mấy con, chứ
không phải linh hồn. Các con hiểu chưa?
Phật tử
2: Dạ!
Trưởng
lão: Đó! Cứ như
vậy thôi là đủ rồi. Chứ còn đừng có làm tuần tự gì tốn hao tiền bạc, rồi tụng
niệm, nó vô ích, nó làm động mấy con nhiều lắm. Cho nên vì vậy mà con cũng nói
với mẹ con cho bà hiểu. Còn bây giờ bà còn sống, thì những cô, những thầy Đại
thừa thì bà tiếp giao sao cũng được. Nhưng mà khi về rồi, thì nói: "Mẹ
nhớ mẹ nhắc tâm bất động, đừng niệm Phật, cảnh giới cực lạc nó không có đâu, nó
tưởng không à". Đó! Nói cho bà hiểu vậy. "Cho nên
khi trước mặt quý thầy, quý cô thì mẹ tùy thuận họ cho họ vui. Nhưng mà sau khi
họ về rồi thì mình ở đây dẹp! Mình chỉ biết giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự". Mình hướng dẫn mẹ con như vậy là tốt nhất rồi con.
Rồi sau khi
mà chết rồi, thì coi như đừng có tụng niệm, đừng có gì hết. Chết tẩm liệm vô
quan tài rồi thì không có rước thầy mà đến tụng, gõ mõ tụng kinh gì, không có cầu
siêu. Không có siêu được đâu. Sống mà không siêu mà chết rồi thì siêu cái gì mà
tụng.
Phật tử
1: Thường là những
vị mà… ở chùa đấy, lập tức thì họ đem lại chùa họ để. Rồi Hòa thượng tụng, rồi
quý thầy cũng tụng. Mà quý thầy làm họ cũng để riêng một chỗ hết.
Trưởng
lão: Ừm! Thì Thầy
biết rồi. Nhưng mà ở đây mình…
Phật tử
1: Thành ra ý tụi
con hỏi là nên tùy thuận như thế nào, chứ tụi con thấy là rất là khó mà làm như
Thầy dạy cho tụi con?
Trưởng
lão: Nói chung
là nếu mà đem cái quan tài mà vào trong chùa thì phải tùy thuận thôi, chứ không
cách nào khác. Chỉ có ở nhà của mình thì được. Phải nhà của mình thì không tùy
thuận, không rước họ tới, nhất định là không rước ông thầy nào tới. Mình để đó,
không tụng niệm, không gì hết. Bà con ruột thịt tới đó phúng điếu gì đó, tất cả
đều được hết. Nhưng mà trong cái thời gian 1 ngày hoặc 2 ngày, 3 ngày thì mình
đem chôn. Mà cũng không có chôn mà đi vòng vòng cái huyệt mà niệm Phật. Không
có làm cái điều đó. Đưa đến đó, xe chở tới huyệt rồi thì để lên, rồi mình đặt
ra cái bình hương gì xong xuôi, rồi rồi con cháu lễ lạy gì đó xong hết rồi là hạ
cái quan tài xuống dưới. Có vậy thôi! Không có rước ông thầy nào đến tụng, đi
vòng vòng cái huyệt tụng niệm. Mình dẹp hết những cái mê tín đó, nó lạc hậu mà
nó mê tín.
Phật tử
2: Dạ! Đúng là
mê tín. Dạ!
Trưởng
lão: Làm cái gì
niệm Phật được? Mình chôn dưới đất mà niệm Phật, rồi Phật cũng chôn dưới đất
luôn hay sao?
17- LINH HỒN
KHÔNG CÓ
(57:23) Phật
tử 1: Hôm mà tụi con đi lại một cái chỗ có sư cô đó kể là cổ tin có
linh hồn. Là cổ vô nhà thương là cổ bị bệnh ung thư. Lúc đó là vô thì cái trạng
thái của cổ giống như là chết rồi. Trong lúc đó thì đưa thân bả lên trên bàn,
thì cổ thấy là cổ đang ở một cái vị trí nào đó ở trên cái phòng mổ. Rồi cổ nhìn
xuống cổ thấy.
Trưởng
lão: Coi như
linh hồn của cổ nó xuất ra, nó ở trên nó nhìn xuống.
Phật tử
2: Dạ! Nó nhìn
thấy như vậy. Cổ thấy bác sĩ chạy lung tung xung quanh đó. Thì cổ cũng ngạc
nhiên, cổ không biết. Nhưng mà cổ chợt tỉnh lại, cổ nói: “Ủa! Mình chết
sao?”. Cổ tự hỏi cổ như vậy đó. Thì cổ mới lấy lại mình, cái cổ mới tỉnh
lại xong cổ nói: “Mình chưa có từ giả ông xã nữa mà. Tại sao mình lại đi?”.
Rồi cái cổ đang loay hoay thì cổ thấy bác sĩ với lại một số y tá trong đó đang
lật cái giấy tờ của cổ ra coi.
Thì bởi vì
bên kia, trong cái license mà lái xe của mình đó Thầy. Nếu mà mình tình nguyện
khi mình bị accident, hay này kia, mình tình nguyện mình cho những cái bộ phận
trong cơ thể của mình đó. Thì cái lúc mà mình lâm chung, thì họ sẽ mổ lấy những
cơ thể của mình. Thành ra khi họ tra thì cái license của cổ là nó không có vô
đây, tức là nó không có cho. Cổ không đồng ý cho những cái bộ phận đó. Thì cuối
cùng cái nó xếp lại, cái nó lo cứu cổ. Thì cổ nói là chừng chút xíu sau cổ tỉnh
lại. Cổ tỉnh lại thì lúc đó là cổ vô được. Cổ sau này được nó cứu sống.
(59:30) Khi
mà cổ sống lại, cổ được về nhà, thì cổ mới nói với người bạn, cổ nói là cổ
khuyên thật là: "Trong cái license đừng bao giờ mà ghi vô là hiến
tạng, những cái cơ thể của mình. Tại vì nếu mà mình cho, nó thấy cái cơ hội mà
nó khó khăn quá, nó sẽ không cứu, nó sẽ lấy cơ thể của mình và nó để cho mình
chết luôn. Còn nếu mà mình không cho là nó phải tìm đủ mọi cách, về nhân đạo nó
phải làm để cứu cho được".
Trưởng
lão: Ừm! Không
ngờ mấy ông bác sĩ này cũng ghê quá.
Phật tử
2: Dạ! Thành ra
khi cổ về, cổ mới nói vậy đó. Cổ nói cổ khuyên là đừng bao giờ mà cho. Thí dụ
như chính cái license của con, con cũng cho nữa. Con nói nếu mà lái xe mà có
cái chuyện gì mà bất trắc kỳ tử thì các bộ phận là mình cho hết, mình cho những
người mà người ta thiếu may mắn để người ta ghép.
Phật tử
1: Cổ kết luận
là cổ có linh hồn đó Thầy.
Phật tử
2: Cổ mới nói
là cổ tin là có linh hồn. Mà con nói cách nào thì cổ cũng nói là tôi thấy rõ
ràng mà.
Trưởng
lão: À! Cô thì
cô thấy rõ ràng, nhưng mà cô thấy rõ bằng ông Phật không? Ông Phật ổng nói
trong thân này nó có ngũ uẩn: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức, chứ không có nói
linh hồn. Có phải không?
Phật tử
2: Dạ, đúng rồi!
Trưởng
lão: Mà bây giờ,
cái sắc là cái ý thức của cô, cô sống hằng ngày, cô tiếp duyên, cô nói chuyện với
người ta thuộc về ý thức của cô. Tức là sáu thức: mắt, tai, mũi, miệng, thân,
ý. Còn cái tưởng này nó là cô nằm chiêm bao cô biết không? Khi mà cô nằm chiêm
bao, cô thấy rõ ràng là cô nói chuyện y như là cô còn sống, chứ cô đâu có chiêm
bao đâu. Phải không? Như vậy là khi mà cái thân cô nó chết, phải không? Thì
cũng giống như cô ngủ vậy chứ gì. Thì cô thấy cô ở trên đó mà cô nhìn xuống là
cái tưởng của cô nó hoạt động chứ cái gì. Nhưng cô không biết. Mà ông Phật đã
nói rồi, chứ mà cô bây giờ cô cứ luận theo cô, cô có biết cái đó là cái thứ gì?
Ông Phật đã biết ổng nói đó là tưởng thức. Có phải không? Phật nói. Bây giờ thì
tôi nói theo Phật thì phải đúng, còn cô nói có cái linh hồn là cô bắt chước mấy
ngoại đạo.
Phật tử
1: Dạ! Nhiều lần
con nói, nhưng mà con không có đủ trình độ. Thành ra lúc mà con nói với cổ như
vậy là cái tưởng thức của chị nó thấy đó, chứ không phải là linh hồn của chị thấy
đâu. Rồi cái cổ cũng thích cãi, cổ nói là tôi thấy rõ ràng mà.
(01:01:53) Trưởng
lão: Cái tưởng thức nó làm việc rất là… Con biết không, một cái người
bình thường mà luyện cái thần chú, nó hiện ra những cái ghê gớm lắm con.
Cũng như vị
Lạt Ma Gyatso vị luyện cái thần chú nó phóng ra cầu vồng. Cái tưởng thức nó
phóng, chứ không phải là ai phóng ra đâu, không phải là cái thần chú nó phóng
đâu. Mà tại vì cái bài chú đó nó làm cho cái tưởng thức nó hoạt động, cho nên
nó phóng ra cầu vồng. Nó hiện ra thần thông đều là tưởng thức của chúng ta hết
đó mấy con.
Phật tử
2: Tụi con cũng
có một cái chuyện vui vui. Là khi ở bên đó, có cái bà cụ đó là bả cũng tu theo
Tịnh độ. Mà bả cứ ngồi suốt ngày bả niệm Phật hoài. Rồi cái đứa cháu thì nó mắc
cái chuyện gì đó, nó mới chạy vô nó kêu: “Ngoại ơi ngoại”. Cái bả mới
quay qua: “Để ngoại niệm Phật, không có được mà làm phiền ngoại. Đi chơi chỗ
khác”. Rồi cái lát nó cũng kêu: “Ngoại ơi ngoại, ngoại à ngoại, ngoại ơi
ngoại”. Rồi cái bả tức quá, bả đứng dậy, bả mới lấy cây roi, bả chạy ra bả
đánh nó. Bả chạy bả rượt bả đánh nó, thì nó nói: “Con mới có kêu ngoại hai,
ba lần à, mà ngoại đã đánh con rồi. Chút xíu nữa ông Phật xuống ông Phật đánh
ngoại đó, tại ngoại tối ngày ngoại cứ kêu ông Phật”.
Trưởng
lão: Tức là,
nói chung là đó là những cái duyên con, nó khiến cho đứa bé đó là cho bà một
bài học đó, chứ không phải không đâu. Nhưng mà bà có tỉnh hay không.
Phật tử
1: Dạ, đúng rồi!
Trưởng
lão: Tức là cái
duyên khiến cho cái cháu bé tự nó làm, chứ nó có ai dạy nó đâu, nó chỉ đến để
nó kêu bà nó thôi. Mà bả làm như vậy, bả đánh nó, thì nó nói: "Bà
kêu ông Phật, ông Phật cũng sẽ đánh bà như vậy". Đó là cái duyên
để cho bà thức tỉnh, bà cũng tốt đó con. Đó cũng là cái duyên đó, cái duyên thiện
của bà, nó khiến cho thằng bé đó nó làm cái hành động đó để tỉnh thức bà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét