554- TU TẬP BỊ HIỆN TƯỢNG TỨC NGỰC HOẶC BỊ MÊ
(1:15:50) Tu
sinh: Kính bạch Thầy, cho con hỏi, từ khi con đến đây tính ra cũng gần
ba tháng. Con chưa được chỉ dạy từng bước, con cũng coi qua kinh sách với lại
sau khi đọc những bức tâm thư của Thầy, thì con bắt đầu tu cái pháp hướng tâm
vào đạo là tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” với
lại pháp Thân Hành Niệm để đuổi hôn trầm, thùy miên. Thì gần đây không biết là
do khi có sức định tỉnh, con lại con nghĩ là cố gắng sắp xếp trở về đây tu thì
tâm con bị động hay sao mà mỗi lần con tác ý: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự” thì tự nhiên con thấy cái lực nó dồn lên mạnh, tức ngực,
con mới giữ cái lực nó dồn lên đầu nó cứ vậy, nên con mỗi khi con tác ý như vậy
thì xong con ngồi nghỉ. Tại khi xưa Thầy giảng dạy là: Bất động có nghĩa là tâm
mình không dính mắc sáu trần, nhiều khi con tác ý bất động, tâm bất động sao
mình vẫn thấy là cái tâm nó dính các pháp. Rồi thanh thản, an lạc là tâm không
khởi niệm và vô sự. Cái ý đó thì cái lực nó giãn ra, con không còn nặng và tức
ngực như vầy. Không biết con tu như vậy có đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Con tu như
thế đúng, nhưng mà có điều kiện như nó tức ngực này kia làm con giảm cái thời
gian xuống đừng có tu cái thời gian như con giữ, với con giảm cái thời khóa xuống
cho nó ít lại, để cho cơ thể mình nó thích nghi, nó quen với cái tâm bất động.
Chứ còn nó chưa thích nghi nó quen đó, nó sẽ xảy ra những cái hiện tượng nó tức
ngực hoặc là hiện tượng này, hiện tượng kia. Mặc dù cái tâm con bất động mà
mình chưa có quen với bất động nó có nhiều cái nó xảy ra cho con, là vì cái thời
gian con tu nó nhiều quá sức của con, con hiểu không? Con giữ, cố gắng giữ cái
tâm bất động đó, do đó nó nhiều quá, con lui lại thì nó hết con, mà nó hết rồi
một thời gian con tu một tháng, hai tháng cái bắt đầu con tăng lên nó không
sao. Nó từ từ, đừng có vội, đừng có ham, mình cứ từ từ rồi mình đi dần lên.
(1:17:18) Phật
tử: Hôm hổm con nghe nói là đi Thân Hành Niệm một tiếng cũng được. Có
lẽ lúc đó con đi liên tục hai tiếng Thân Hành Niệm, rồi sau đó con thấy có lẽ
con đi nhanh quá.
Trưởng
lão: Chắc có lẽ
là con đi hơi nhiều đó con, con phải lui trở con, lấy cái thời khóa lui lại. Ví
dụ con đi 1 tiếng thì giờ con đi 40 phút hoặc 30 phút thôi, mình phá hết hôn trầm
thôi cái mình ngồi mình nghỉ, mình dưỡng sức mình cho nó khỏe, có vậy thôi rồi
mình giữ tâm bất động thôi, nó vậy. Mà hễ thấy mà tâm bất động mà con ngồi lâu
để giữ tâm bất động mà nó bị có những hiện tượng mà nó tức ngực hoặc là gì đó
thì con lại xả con, con đi con thư giãn, con đi kinh hành hoặc là con đi kinh
hành bình thường thôi thì nó thư giãn nó cũng không có bị cái chướng ngại đó
đâu. Khéo léo, thiện xảo thì cái pháp nó sẽ giúp cho mấy con không có bị chướng
ngại.
(1:18:13) Phật
tử: Con bây giờ con chỉ ôm pháp Thân Hành Niệm và nhiếp tâm bằng câu
tác ý và thôi khỏi con tu Định Vô Lậu hay là vẫn phải có một thời tu Định Vô Lậu?
Trưởng
lão: Về Thân
Hành Niệm phải không con? Thân Hành Niệm thì con sẽ tác ý trong hành động, con
tập trung trong hành động của nó để phá hôn trầm, thùy miên thôi. Mà khi nó
không buồn ngủ thì con ngồi lại con giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Mà con thấy trong cái tâm bất động mà kéo dài quá, thì con thấy nó có những cái
hiện tượng nó làm cho con cảm nhận, cảm thọ đó thì con xả con đi kinh hành
thôi, có vậy thôi. Mà nếu nó có buồn ngủ thì con mới ôm pháp Thân Hành Niệm con
tập, chứ con đừng tập cái pháp Thân Hành Niệm cái thời gian dài quá con, nó
chưa đủ sức. Khi nào mà cộng với cái Tâm Bất Động với cái pháp Thân Hành Niệm
này nó tỉnh táo, nó không còn gì nữa đó thì có thể tới giờ phút nào đó mà Thầy
thấy được, Thầy cho ôm cái pháp Thân Hành Niệm nó tu một ngày một đêm là nó
quét sạch hết đó, cái pháp Thân Hành Niệm này nó hay lắm mấy con.
Nhưng mà nó
phải được cái vị Thầy người ta trắc nghiệm mình cho đủ, đúng cái sức của nó, để
không cái pháp Thân Hành Niệm nó có những cái lực nó kỳ lạ lắm. Cho nên vì vậy
mà chỉ có cái người Thầy, người ta biết để người ta dạy cho mình để ôm cái pháp
đó, để đi đến cuối cùng mình chứng đạo đó, cái pháp Thân Hành Niệm. Nhưng mà
trong khi đi như vậy, người ta biết đến cái giai đoạn nào mà con sẽ tâm bất động
hoàn toàn thì coi như là người ta dừng lại cái hành động đó thì con ở trên Tứ
Niệm Xứ thì con chứng đạo. Nhưng cái đó là cái phần của một vị Thầy dạy rồi,
còn bây giờ mấy con chỉ mỗi mục đích là tập Thân Hành Niệm để phá hôn trầm,
thùy miên thôi, không có gì hết.
Phật tử: Con còn cái nữa Thầy. Những lúc
mà con tu pháp tác ý: Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Có lúc thì nó tỉnh
táo, có lúc thì giờ những giờ cuối tự nhiên con bị lọt vô trong cái mê đó, cái
tự nhiên trong đầu con nó khởi những cái câu tác ý khác, với lại quên đi nó lặng
đi chút xíu vậy nó có sai không Thầy?
Trưởng
lão: Sai con,
cái đó mà lúc bây giờ thí dụ như nó có những những cái hiện tượng vậy thì con đứng
dậy con đi Thân Hành Niệm con phá liền, không có để, ôm pháp Thân Hành Niệm phá
nó con. Bởi vì nó có hai pháp Thân Hành Niệm với pháp giữ tâm bất động. Hễ cái
pháp này mà nó có chướng ngại của nó, nó hiện ra rồi thì ngay đó mình ôm pháp
Thân Hành Niệm. Mà Thân Hành Niệm thì mình không phải tu nhiều, bởi vì mà tu
nhiều nó cũng chưa đủ sức nó sẽ làm con bị chướng ngại nữa. Cho nên con chỉ tu
cho nó tỉnh táo lại, bắt đầu con ngồi lại con giữ tâm bất động. Hai pháp thay
phiên.
(1:20:43) Phật
tử: Như vậy trong một thời con chỉ tu 30 phút pháp Thân Hành Niệm được
không Thầy?
Trưởng
lão: Được con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét