599- TẠI SAO PHÁP NIỆM A DI ĐÀ SAI ĐƯỜNG LỐI CỦA ĐẠO PHẬT?
(01:03:14) Còn
bây giờ mình đặt ra một pháp nào đó, thì như vậy nó sai. Ví dụ bây giờ Thầy đặt
ra câu niệm Phật “Nam Mô A Di Đà Phật” thì Nam - Mô - A - Di - Đà - Phật này là
nó không ở trong hành động của Thầy có. Mà Thầy phải đặt ra một cái pháp để mà
Thầy niệm, phải không? Để làm cho nó được nhiếp tâm, nó tỉnh trong câu đó. Còn
cái hơi thở của chúng ta, nó sẽ có trong thân. Cho nên Thầy mượn cái hành động
Thân này, nội thân của Thầy là cái hơi thở thì nó tỉnh thức ở trong cái nội
thân của Thầy. Tại vì cái mục đích của đạo Phật muốn chỉ chúng ta thấy khi mà
tâm nó không phóng dật thì nó sẽ định vào cái thân nó. Mà nó định vào trong
thân của nó thì định vào cái hơi thở, phải không? Nó định vào hơi thở của nó
hay định vào bước đi của nó, đó gọi là tâm định trên thân.
Cho nên khi
mà chúng ta tu, chúng ta thấy nó cũng có căn bản của chúng ta. Bây giờ chúng ta
nương vào hơi thở, biết hơi thở ra vô ra vô. Sau khi tâm không phóng dật nó lại
quen cái này, nó lại vô trong hơi thở nó dễ. Còn giờ nếu mà chúng ta cứ niệm Phật
đi, Nam Mô A Di Đà Phật, thì khi mà tâm của chúng ta ly dục ly ác pháp được, nó
luôn ở trong câu niệm Phật. Mà câu niệm Phật nó ở ngoài thân - thọ - tâm - pháp
của chúng ta rồi. Hiểu không? Nó thành ra một cái tác ý của cái ý của chúng ta,
nó không phải ở trong cái thân. Mà vì vậy chúng ta nương vào cái thân để ly dục
ly ác pháp, để làm cho cái thân tâm của chúng ta nó thanh tịnh, nó ly những cái
ác pháp, nó ly những cái dục của nó, nó làm cho nó thanh tịnh rồi. Còn cái câu
niệm Phật kia, nó ở ngoài kia chứ nó không có ở trong thân chúng ta.
Cho nên cái
pháp môn niệm Phật là sai đường lối của đạo Phật. Nhớ kỹ há. Bây giờ tu, đang
tu ở trong cái giai đoạn này là gia đoạn tu ba cái Đức ăn, ngủ, độc cư. Quan
sát ở trên cái ăn này để mà tìm cái tâm của mình coi nó tham chỗ nào? Nó còn
gì? Nó tham cái gì gì? Đó, chứ đâu phải là, chưa phải là quan sát trong bốn cái
chỗ này đâu, mà quan sát trong ba cái Đức hạnh này.
Bây giờ quan
sát trong ba cái Đức hạnh này thì phải tập tỉnh thức; tỉnh thức để quan sát cái
này để xả cho được ba cái này, để cho đời sống chúng ta trọn vẹn. Bắt đầu bây
giờ đời sống chúng ta thấy an ổn rồi, nó không còn thèm khát. Tới giờ ăn, nó
cũng ăn đi xin ăn thôi chứ mình không thấy đói, không thấy khổ, làm cho mình khổ
sở nhức đầu hay chóng mặt gì hết. Thì do đó mình thấy bây giờ nó thuần rồi thì
bắt đầu mình tu cái giai đoạn khác là ở trong Chánh niệm tỉnh giác.
Phật tử: (không nghe rõ) Vấn đề ăn ngủ độc
cư thì tâm tham muốn về ăn và ngủ, con sẽ quán xét cái tác hại của ăn ngủ… ly
được cái ăn ngủ… Còn cái độc cư
Trưởng
lão: Cái độc cư, bây
giờ coi nó cô đơn, nó trầm lặng, nó sống một mình nó có vui không
Phật tử: Con coi nó sợ không rõ

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét