600- LINH HỒN KHÔNG CÓ
(12:12) Bởi
vì cái thực phẩm mà của linh hồn, nếu mà có linh hồn thì phải có thực phẩm của
linh hồn để mà ăn. Cũng như bây giờ con người mà có sanh ra trên trái đất này
phải có thực phẩm để nuôi con người, thì con người mới sanh ra. Nếu không có thực
phẩm thì sinh ra con người thì con người lấy cái gì sống?
Vì nếu mà có
linh hồn thì phải có cái vật thực để cho linh hồn ăn để sống, chứ không có vật
thực ăn thì linh hồn lấy cái gì sống? Mà nếu nói rằng linh hồn không cần ăn thì
vậy chúng ta cúng làm gì đây? Tại sao lại đem đồ thực phẩm của con người mà
cúng?
Cho nên đức
Phật nói cái thân của chúng ta là thân tứ đại, phải không? Thực phẩm bên ngoài
kia là cũng là tứ đại ,phải không? Tứ đại bên ngoài nó nuôi tứ đại bên trong
này, nó mới sống được, các con hiểu chưa?
Cho nên có
môi trường sống thì mới sống được, nếu không có lúa gạo, thực phẩm cho con người
ăn thì con người chưa có sanh ra trên trái đất này được, có đúng không? Bởi vì
sanh ra nó phải có sự sống chứ, các con hiểu chưa?
Cho nên vì vậy
mà chúng ta biết rằng khi cái thân này nó hoại diệt thì ngay đó nó có cái thân
khác liền tức khắc. Nó không bao giờ chờ đợi một phút giây nào hết. Nó như ngọn
đuốc này tắt thì cái ngọn đuốc kia sẽ cháy lên liền, bởi vì luật nhân quả nó
luôn luôn nó liên tục. Nếu mà nó chờ như vậy thì cái kẽ hở này ai chịu khổ cái
chỗ này? Ai hưởng hạnh phúc cái chỗ này đâu?
Bốn mươi
chín ngày như Đại thừa nói, thì trong bốn mươi chín ngày kia cái nhân quả nó
làm cái việc gì đây? Nó đâu có việc nó làm. Thì như vậy nó làm sao nó làm khổ,
nếu không có cái thân này thì ai thấy khổ, phải không? Cho nên luật nhân quả mà
mất cái thân rồi thì cái gì là luật nhân quả nữa?
Cho nên có
cái thân thì chúng ta mới thấy rõ nhân quả, phải không? Cho nên khi mà thân này
mất thì phải có một cái thân khác, phải không? Vì nó là trong cái môi trường sống
cho nên người ta đặt câu hỏi, các tôn giáo đặt câu hỏi: “Con người từ
đâu sanh ra? Chết đi về đâu?” Người đó vô minh không thấy được. Nếu
trên quả địa cầu này không có môi trường sống thì con người không thể tiếp nhận
được, thì do ai sanh ra được?
(00:14:12) Bây
giờ trên cung trăng không có môi trường sống, thử hỏi có Chúa Trời hay hoặc là
có ông Thánh hay hoặc là có Đấng tạo hoá nào mà sanh con người, bỏ trên đó được
không? Những con người ở trên đó ăn đá được mà sống sao? Phải không các con?
Cho nên nó phải đủ cái duyên hợp của nó, vì có môi trường sống cho nên con người
và con vật, loài cỏ cây mới sanh ra được ở trên hành tinh này, đúng không? Khoa
học không? Đúng, thật đúng, không bao giờ mà ai nói sai được.
Nghĩa là khi
mà Thầy đã xác định một điều gì thì các con tư duy cái điều đó. Thầy nói, không
bao giờ Thầy nói sai. Thầy thấy bằng cái đôi mắt vô hạn của mình chứ không phải
bằng cái đôi mắt hữu hạn như các con mà thấy đâu. Cho nên Thầy xác định một cái
điều gì đó là điều đó phải đúng, không thể nào sai.
Các con đọc
sách Thầy… Nhà bác học nói rằng sự tiến hoá của con người từ con khỉ- là thuỷ
tổ của chúng ta, điều đó là điều sai. Nhà bác học vẫn sai, mặc dù là bác học
nhưng vẫn sai. Bởi vì con người là con người chứ không thể con khỉ. Đó, Thầy
xác định được những cái điều đó thì các con đủ biết rằng cái trí tuệ của Thầy
nó phải thấy được mới dám nói, không thấy được đâu dám bác nhà bác học. Mình có
phải bác học đâu mình bác nhà bác học, nhưng mà bác học đâu phải là người nào
cũng đúng hết. Cho nên đối với Thầy cái thấy đúng thì chấp nhận mà thấy cái
không đúng thì phải không chấp nhận, phải bác liền.
Cho nên ở
đây thì chúng ta thấy rõ ràng khi chúng ta sanh ra làm người thì từ nhân quả mà
sanh ra làm người. Tức là từ môi trường sống mà sanh ra làm người, thiếu môi
trường sống thì không có ai mà sanh chúng ta ra hết. Rồi chúng ta chết đi về
đâu? Chết đi về môi trường sống đó, đi về nhân quả.
Cho nên
trong kinh Phật nói: “Chúng ta là người thừa tự của nhân quả, nhân
quả là cha mẹ của chúng ta.” Đức Phật đã xác định một cái điều đó,
trong kinh Nikaya đức Phật đã nói cái điều đó rất rõ ràng. Như vậy ông Phật có
cái đôi mắt nhân quả, có cái đôi mắt vô hạn chứ không phải hữu hạn như chúng
ta.
(00:16:14) Các
tôn giáo khác xây dựng một đấng tạo hóa để sinh ra con người để sanh ra vạn vật,
các tôn giáo khác nằm trong đôi mắt hữu hạn chứ không phải vô hạn, không thấy
rõ. Cho nên không đúng, đem ra chứng minh không đúng sự thật.
Vì vậy hôm
nay Thầy xin trả lời con rằng khi con người chết không có linh hồn. Cái thứ nhất
linh hồn ăn cái gì sống? Đâu phải ăn thực phẩm tứ đại của chúng ta mà sống? Cho
nên chúng ta đem thực phẩm đâu phải linh hồn ngồi đó mà ngửi cái hơi đó mà sống
được. Chúng ta tưởng là cái linh hồn ông bà, chúng ta đem cúng lên, các người
đó về hít cái hơi đó, rồi một năm hít có một lần đó rồi sống làm sao được?
Các con nghĩ
coi cái linh hồn mà nếu mà có ăn vậy thì bây giờ ai mà cúng? Đi ra chỗ cúng đó
hít sao? Phải không? Bởi vì tụi con này nó mắc đi làm ăn cho nên mỗi năm tới
ngày giỗ, nó cúng có một lần, rồi như vậy là mấy cái linh hồn này nó xúm nhau
nó chết đói hết à? Phải không?
Cho nên cái
linh hồn nó ăn cái gì nó sống đây mà tới một năm nó hít được có một lần? Chúng
ta nói hít có nghĩa là hít cái hơi, chứ còn cái đồ ăn thật sự ra không thấy mất
miếng nào hết thì có phải là hít không? Phải không?
Rồi bây giờ
chúng ta xài tiền bạc, chúng ta cũng lấy giấy đồ cũng in tiền, vàng mã đồ này
kia chúng ta đốt để cho mấy người đó sài. Linh hồn đi xài cái thứ đó à? Nếu mà
thật sự có thế giới linh hồn, Thầy nói linh hồn nó còn xài cục tiền còn tốt hơn
chúng ta nhiều, nó đâu cần cái thứ tiền của chúng ta. Phải không?
Các con thấy
nè, thực phẩm của chúng ta, chúng ta nghe nó ngon, nó thơm, nó béo chứ gì?
Nhưng mà chư Thiên nghe nói là hoảng sợ rồi. Các con cứ thử nghĩ đi nếu mà thực
phẩm chúng ta để một đêm sáng hôm sau nó thiu, thúi chúng ta nghe cái mùi chúng
ta dám ăn không? Nó nhớt cũng như là đống nhớt chúng ta làm sao nuốt, có không?
Cho nên khi
mà một người tu, người ta quán cái thực phẩm bất tịnh như vậy người ta quá nhàm
chán, dù là cái miếng ngon người ta cũng không thèm vì vậy mà người ta muốn tâm
người ta ly dục, ly ác pháp. Còn quý vị, tuy nói như vậy chứ thấy món ăn ngon
quý vị vẫn thích. Hôm nay nó nấu món ăn này sao tôi thích quá trời, thấy món
chè này nó bỏ hạt điều trong này nó nấu sao mà ngon quá, phải không?
(18:16) Cái
tâm thích của mình như vậy là còn tham chứ. Tới chiều chúng ta thấy nó thản
nhiên, nó không đói khát. Còn mình tại sao đói khát, tại vì mình tham ăn chứ
làm gì mà đói khát?
Một cơ thể
nó cần phải tiêu hoá bao nhiêu cái tứ đại của nó ở ngoài để nó sống thì nó đủ,
nó đâu cần đòi hỏi thêm nữa. Còn mình chỉ vì thói quen ăn nhiều bữa cho nên bây
giờ nó nghe ruột mình cồn cào, nó thèm ăn, tức là nó tham ăn nó mới làm như vậy.
Ở đây chúng ta sống phần nhiều là tưởng thức, cho nên chúng ta tưởng ra như vậy
mà làm cho chúng ta khổ chứ không ai mà làm cho chúng ta khổ.
Đó thì các
con sẽ thấy rằng từ cái chỗ thế giới siêu hình, cái tập III ‘Đường Về Xứ
Phật’, Thầy sẽ đem cái tài liệu của một ông giáo sư Trần Phương, ông viết
cái tài liệu mà ông đi tìm hài cốt em ông, rồi ông nêu lên những cái câu hỏi,
ông đặt nhiều cái nghi ngờ.
Ông coi như
là một cái nhà khoa học, cho nên vì vậy mà là giáo sư mà trong cái vị thế của
ông, từ lâu ông không tin thế giới siêu hình nhưng mà sau khi tìm em ông rồi,
ông nghĩ cái thế giới siêu hình có thật. Bây giờ bắt đầu ông viết lên để mà ông
nói, ông yêu cầu những người mà có cái khả năng để giải những cái câu hỏi của
ông, những bí ẩn đó, tại sao nó có như vậy?
Nó có những
cái linh hồn như vậy mà không biết cái linh hồn đó là một cái vật lý gì? Mà nó
tồn tại được như vậy? Mà nó thực hiện đúng như vậy, nó không sai?
Nhưng mà Thầy
nói rằng ở trên hành tinh này, người duy nhất mà giải quyết được cái này chỉ có
Thầy mà thôi. Thầy dám xác định điều đó. Bởi vì không ai có thể giải quyết được
cái này hết, người ta sẽ thấy thật sự có cái thế giới siêu hình.
Nhưng đối với
Thầy thì Thầy sẽ giải thích tất cả những cái này để rồi khi mà các con đọc cuốn
Đường Về Xứ Phật tập III, các con sẽ thấy Thầy sẽ đập phá hết tất cả các trạng
thái mà người ta nghi rằng đó là thế giới siêu hình. Từ đâu mà lưu xuất, Thầy sẽ
chỉ cho các con thấy, thấy rất rõ và Thầy cố gắng, cố gắng hết sức để dùng những
cái từ, làm sao để cho các con hiểu được thế giới siêu hình nó không có.
(00:20:06) Những
trạng thái đó do từ đâu mà lưu xuất ra như linh hồn người ta, giống như là cái
người mà lên đồng nhập cốt người ta nói lại người đó tên họ gì mà tại sao họ
không biết, họ vẫn nói đúng. Rồi cách thức cái lời ăn, tiếng nói, họ hành động,
họ làm giống như cái người đó, cái người đó như họ còn sống vậy. Tất cả những
cái đó là do đâu mà có?
Thì hôm nay
các con theo đạo Phật là các con phải sống với ý thức của mình. Đừng có nghe lời
Thiền tông; nghĩa là luôn luôn ý thức không phân biệt; nghĩa là còn
phân biệt là không giải thoát.
Ở đây ý thức
chúng ta hoàn toàn phân biệt, biết thiện biết ác. Sống thiện đem lại hạnh phúc
cho mình, cho người. Sống ác đem lại sự khổ đau cho mình, cho người thì nhất định
là không bao giờ sống trong ác pháp.
Vì ý thức
chúng ta mới có sự phân biệt như vậy, mới có nắm rõ được điều này, chúng ta mới
sống đúng, sống đúng như vậy mới có giải thoát, mới ly tham, ly sân, ly si. Đó
là cách thức chúng ta giữ gìn ý thức. Tại sao mỗi hơi thở chúng ta lại nhắc tâm
phải ly tham, tâm phải ly sân? Là chúng ta muốn giữ gìn ý thức chúng ta trong
hơi thở.
Nếu chúng ta
ngồi cứ biết hơi thở ra vô mà không tác ý thức ra thì hơi thở đó đang biết là
biết trong tưởng thức chứ không phải trong ý thức. Cho nên cái sai, chúng ta tu
sai mà chúng ta không biết, chúng ta cứ ngỡ tưởng là mình đang ý thức biết nó,
mà sự thật là không phải ý thức biết mà là tưởng thức biết trong hơi thở đó.
Cho nên đùng
một cái, tâm không sanh vọng tưởng, tức là không tác ý ra nữa được, thì lúc bấy
giờ nó có trạng thái hỷ lạc, do đó chúng ta mới nhập định có trạng thái hỷ lạc
của thiền định, đây là thiền định giả. Nó là ảo giác, nó là súc tưởng hỷ lạc,
nó là ma tưởng lưu xuất ra để làm cho tâm chúng ta thích thú, tạo cho chúng ta
ham thích cái thiền định đó, đó là những cái sai. Cho nên hôm nay Thầy trả lời
con cái câu hỏi mà con vừa nói, con còn thêm gì nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét