614- BẢN NGÃ VÀ PHẬT TÁNH
(40:21) Phật
tử Minh Điền: Bạch Thầy, con muốn hỏi là bây giờ hiện tại, Thầy nói như vậy,
bây giờ cái mà mình đang tu như vầy, cái này gọi là cái gì? Ngã hay là Phật
Tánh hay là cái gì?
Trưởng
lão: Cái đó hả?
Bây giờ muốn hỏi về vấn đề tu, cái ngã phải không? Bởi vì, vốn con người nó do
từ nhân quả sinh ra, mà chết đi cũng trở về nhân quả. Phải không? Thì bắt đầu
trong nhân quả này nó đâu có gì? Nó luôn liên tục, nó theo cái nghiệp lực của
nhân quả mà nó tiếp tục tái sanh luân hồi chứ đâu có cái gì của mình, hay cái
gì không của mình.
Phật tử
Minh Điền: Như vậy
người ta gọi là linh hồn phải không bạch Thầy?
Trưởng
lão: Không phải!
Không phải đâu. Nó là nhân quả mà. Bây giờ thí dụ như một người mà ghiền rượu
đi, phải không. Họ đi ngang quán rượu, nghe mùi rượu thì họ muốn vô. Phải
không? Đó là cái nghiệp lực, thói quen của mình. Nếu mà nói cái ngã thì sao lại
cái người đó, người ta nghe mùi rượu, người ta không vô? Người ta cũng có cái
ngã mà sao người ta không vô, mà lại mình vô?
Thì cái nghiệp
lực nó mới do cái ông này uống rượu ông quen rồi, ông nghe mùi rượu ông thèm.
Còn cái người không uống rượu thì làm sao mà thèm? Nhưng sao lại nói chung được,
đâu được, phải không. Đó là cái nghiệp. Cho nên có nghiệp ác, nghiệp thiện, nó
không đồng đều. Cho nên con người chúng ta sống không có người đồng đều, gương
mặt người nào cũng khác, không giống người nào được hết.
Phật tử
Minh Điền: Bạch Thầy,
con xin hỏi là, Thầy nói như vậy, cái ngã nó có tri giác hay không? Không tri
giác làm sao nó biết?
Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
nói như thế này nè. Nếu mà nói nó có tri giác, thì sao lại Phật nói vô minh? Bởi
vì trong Thập Nhị Nhân Duyên Phật nói Vô Minh sinh Hành, Hành sinh Thức, mà tại
sao mình nói tri giác? Mình đừng nói cái biết của mình đang biết, mình tưởng
tri giác. Mình biết ở trong cái ngu, cho nên mình mới khổ, mình mới tạo nghiệp.
Sao mình lấy cái đó mình gọi là tri giác?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét