615- SỐNG VỚI PHẬT TÁNH CHỈ LÀ NÉN TÂM CHỊU ĐỰNG, KHÔNG GIẢI THOÁT
(48:32) Phật
tử Minh Điền: Bạch Thầy, còn như là Hoà thượng Thanh Từ, thì Hoà thượng dạy
là, cũng như là khi lục căn mình tiếp xúc với lục trần, tỷ như mắt thấy sắc biết
mình có tính thấy, sống với cái Phật Tánh thấy đó. Thầy dạy như vậy, là sống với
cái Phật Tánh. Thấy biết mình thấy, ăn biết mình ăn, làm biết mình làm, nhưng
không dính trong đó. Coi như không thấy, không nghe, không ăn thì như vậy có phải
là sống, nhiều người gọi là kiến tánh không bạch Thầy?
(48:59) Trưởng
lão: Không! Cái đó chỉ là luận để cho mình sống cái kiểu nén tâm, nén
tâm xuống chịu đựng. Nhưng mà đụng rồi thì nó dính. Bởi vậy, cho nên cái người
mà tu giải thoát phải thấy được cái chỗ này. Mình nói thì được nhưng mà mình sống
không được đâu. Nếu sống được thì mọi quý thầy, thời gian Hoà thượng dạy người
ta, người ta giải thoát hết rồi còn đâu mà ở đây mà gọi là. Xả tâm hết rồi còn
cái gì.
Bởi vì, cái
này phải, cái người ta luận người ta nói ra, thì mình chưa có xác định rằng
đúng hay sai, nhưng mà mình xác định được cái thời gian tu thì nó sẽ đúng hay
sai. Đức Phật dạy như thế này nè, người ta nói cái gì đó, mình khoan tin đã.
Mình hãy thấy được cái chuyện làm của người ta có làm được hay không.
Thì dụ bây
giờ ông thầy đó dạy vậy, mà ông còn ăn ba bữa thì tức là ông chưa có xả ly đâu.
Ông nói vậy chứ, ông nói ông thấy đừng có dính, phải không? Nhưng ông thấy bữa
ăn ông còn ăn mà làm sao? Thì vậy có dính hay không? Mình phải thấy ông thầy,
cái ông dạy mình á, rồi mình mới tin.
Cho nên đức
Phật dạy, Thầy nói như thế này này: "Đừng có tin ta nói nữa, mà
hãy về thực hành được mà thấy nó giải thoát liền, thì đúng, mà không giải thoát
là không đúng". Phải không? Đó là cái thứ nhứt.
Cái thứ hai,
phải xét lại cái người đó, cái người mà dạy mình. Cái pháp họ có nói vậy, mà họ
có làm đúng không? Y hành phải hợp nhất chứ. Ông ta nói một điều mà ông ta làm
một ngả mà mình cũng tin nữa. Ông ta không làm được mà dạy mình, bắt mình làm
chuyện đó. Cũng như bây giờ Thầy dạy mấy cô ở đây, mấy thầy ở đây ăn ngày một bữa,
mà Thầy ăn ba bữa họ chịu không? Họ chấp nhận Thầy không?
Mình phải
làm cho đúng chứ. Thầy dạy độc cư mà Thầy nói chuyện hoài thì thử hỏi. Cho nên,
có lúc Thầy không thèm nói chuyện với ai hết. Cho nên Phật tử đến đây họ riết họ
cũng chán nữa, họ không muốn. Nhưng mà Thầy dạy người ta phải độc cư thì Thầy
phải sống độc cư chứ. Mình phải làm gương cho người ta chứ. Mình làm thầy mà
mình nói một chuyện, mình làm một ngả thì sao được?
Phật tử
Minh Điền: Bạch Thầy,
như trong kinh Đại Thừa nói, nhứt thiết chúng sanh có Phật Tánh. Thầy có công
nhận là có Phật Tánh không, hay là không có Phật Tánh?
Trưởng
lão: Nếu có Phật
Tánh thì đạo Phật là đạo hữu ngã rồi. Bởi vì đạo Phật là đạo vô ngã mà. Bây giờ
mình nói có Phật Tánh thì mình đã chấp. Dù là chấp một cái gì, mình nói còn có
cái một gì trong đó Phật Tánh.
(51:06) Cho
nên cái câu kinh mà, Thầy nhắc lại bốn câu kệ của Phật:
“Thiên
thượng thiên hạ
Duy ngã độc
tôn”
Các tổ ăn mất
hai câu kệ sau của người ta, để chỉ cái gì? "Thiên thượng thiên hạ.
Duy ngã độc tôn" chỉ trên trời dưới trời, chỉ có ta duy nhất là
chỉ có Phật Tánh mình chứ gì? Là hơn hết chứ gì? Cho nên gọi là Tối Thượng Thừa
chứ gì? Phải không? Nhưng mà cái bài kệ của người ta rất rõ ràng.
“Thiên
thượng thiên hạ
Duy ngã độc
tôn
Nhứt thiết
thế gian
Sanh lão
bệnh tử.”
Trên trời,
dưới trời, ta là người duy nhất vượt qua sanh già bệnh chết. Có phải đức Phật
xác định được cái điều đó không?
Vậy mà mấy
ông đó đẻ ra nữa. Mấy ông đẻ ra như thế nào? Trước đức Phật có bảy đức Phật quá
khứ. Nếu có bảy đức Phật quá khứ thì làm sao đức Phật nói câu kệ đó? Bảy đức Phật
quá khứ, làm sao đức Phật đi tìm một cái giáo pháp do mình vạch ra?
Nếu có giáo
pháp mà mỗi đức Phật đều có một số chúng rất đông, phải không? Có những cái
chúng tới một ngàn hai trăm năm chục vị Tỳ kheo cũng như đức Phật Thích Ca vậy
chứ đâu ít. Nhưng mà tại sao có chúng đông như vậy mà giáo pháp khi đức Phật ra
đời lại không có đạo Phật?
Có không?
Hay là đức Phật tu tầm bậy tầm bạ, rồi bây giờ mới gần chết, mình mới tìm ra
cái đường giáo pháp đó? Bởi vì cái người đầu tiên mà lập ra như vậy, người ta mới
gọi là giáo chủ của tôn giáo đó chứ. Chứ nếu mà cỡ có đức Phật, làm sao ai mà gọi
đức Phật Thích Ca là giáo chủ? Phải không?
Phật tử
Minh Điền: Bạch Thầy,
như Thầy dạy thì trước đức Phật Thích Ca Mâu Ni là chưa có Pháp?
Trưởng
lão: Chưa có!
Cho nên đức Phật nói ta cung kính Pháp vì Pháp đó giải thoát. Vì vậy mà sau
này, người sau này cũng hãy cũng kính Pháp này và Pháp này là Thầy của các vị,
chứ ta đâu có là Thầy.
Phật tử
Minh Điền: Bạch Thầy,
như người ngoài người ta luận là Phật có trước hay Pháp có trước, bạch Thầy,
theo Thầy Phật có trước hay Pháp có trước?
Trưởng
lão: Lẽ đương
nhiên là khi mà con người có là phải có Pháp rồi, hễ con người có là có Pháp rồi.
Thì đức Phật là đã sanh bao nhiêu con người rồi mới có đức Phật mà. Phải không?
Cho nên đức Phật tìm Pháp là Pháp phải có trước nhưng mà không có người chứng
cái Pháp đó. Pháp thì nó… nhiều, phải không?
(53:21) Nhưng
mà người ta tìm ra được. Cũng như bây giờ mình thấy những cái điện thoại nè,
như những cái máy này, nếu mà không có cái nhà khoa học thì làm sao người ta
tìm ra những cái điều kiện, mà người ta chế ra được những cái máy cho chúng ta?
Nó có phải không? Đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét