Thứ Tư, 10 tháng 4, 2024

664- KINH ĐỊA TẠNG

 

664- KINH ĐỊA TẠNG

(01:23:39) Phật tử 7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc cõi ác tùy theo cái tội, tùy theo cái nghiệp của người đó tạo tác. Nếu như vậy vừa rồi con cũng có xem qua Kinh Địa Tạng. Trong đó con thấy ngài Quang Mục là thị hiện của ngài Địa Tạng. Mà ngài Quang Mục cũng vì tình thương với mẹ mà phải bán hết gia tài, của cải để mà làm lễ cúng dường trai tăng, để hồi hướng công đức để cha mẹ thác sanh vào các cõi lành. Trong Kinh Địa Tạng như thế thì Kinh đó có thật hay là hư, thưa Thầy? Con mong Thầy hoan hỷ chỉ bảo cho tụi con biết, mô Phật.

(01:24:13) Trưởng lão: Nó thuộc về hệ thống của Đại Thừa, nó thuộc về Bà-la-môn. Cho nên nó xây dựng ở trên cái vấn đề phước báo Hữu lậu, chứ không phải là Vô lậu. Vì vậy mà những loại kinh này, thật sự nó không đúng đường lối của đạo Phật đâu. Cho nên nó nói làm chúng ta không có hiểu. Làm sao hiểu được? Nhưng sự thật ra, cũng không phải là khó hiểu đâu.

Ví dụ như ngài Quang Mục, ngài bán hết của cải, tài sản, ngài đem cúng dường trai Tăng, mong nhờ công đức của chư Tăng để hồi hướng lại cho mẹ ngài. Thì sự thật ra, không có ai hồi hướng cho mình. Mà chính bản thân của mình. Chỉ có có ước vọng, ước nguyện của mình thôi. Trong Kinh Ước Nguyện, trong Kinh Trung Bộ thì Đức Phật có dạy về bài Kinh Ước Nguyện, chỉ ước nguyện chứ không hồi hướng cho ai được hết.

Nghĩa là bây giờ Thầy có tu rồi, Thầy hồi hướng cho con cũng không được. Mà Thầy chỉ ước nguyện cho con. Ước nguyện cho con được làm cái điều lành, làm cái điều tốt thôi. Cái sự ước nguyện đó thì mới có thể được. Bởi vì mình ước nguyện cho người ta. Bây giờ mình ước nguyện cho đứa con. Con nó hư, nó đi chơi, nó không có nghe lời dạy. Mình ước nguyện, mà mình làm được điều lành gì, mình ước nguyện con mình sẽ làm được những điều lành. Cái tâm tha thiết đó, và cái nhân quả đó, nó sẽ giao cảm, nó giúp con mình trong một ngày nào đó, nó có sức tỉnh, từ đó nó sẽ đổi được con đường. Chứ không thể làm gì. Nghĩa là chỉ có ước nguyện. Cho nên vấn đề ở trong Kinh Địa Tạng là vấn đề mê tín.

Sau này Thầy có dịp thầy lôi ra mà đập cái kinh đó hết, thì các con mới thấy kinh đó đúng hay sai. Tại vì nó không có duyên, không có người hỏi, chứ mà có người hỏi, Thầy lôi ra Thầy đập hết. Nghĩa là có nhiều cái mê tín ở trong đó rất lớn mà Thầy chưa tiện nói ra. Kinh Pháp Hoa đã có người hỏi Thầy. Cho nên do đó từ cái chặt tay, chặt chân cúng dường để mà cầu phước báo, để mà cầu “kiến tánh thành Phật”, điều đó là đã được Thầy đập. Sau này các con đọc tới cuốn IX, cuốn X “Đường Về Xứ Phật”, các con sẽ thấy Thầy dạy trong Kinh Pháp Hoa. Cái cách trong đó làm cho người ta hủy hoại cơ thể của người ta, người ta không tàn tật mà bắt buộc người ta phải cụt tay, cụt chân. Có nhiều người chặt tay, có người đốt ngón tay để mà cầu pháp mà. Gọi là “Pháp thí đại thừa” chứ gì? Cho nên ngài Thần Quang, tức là Huệ Khả, chặt cánh tay để mà cúng dâng lên cầu pháp với Bồ Đề Đạt Ma chứ gì? Đó là hình ảnh của Phật gia đó mấy con. Cái Phẩm “Tựa” của Pháp Hoa, mấy con tụng rồi mấy con biết, nó dạy cúng dường nhiều cách phi đạo lý lắm. Cơ thể chúng ta để chặt ngón tay, để đốt ngón tay, để làm đau khổ. Thậm chí nó dạy chúng ta phải đốt đầu, làm chúng ta hồi hướng muốn run người. Các con biết nếu mà không nhờ quý Hòa thượng bấm ở trên đầu chúng ta, thì chúng ta thấy đau không chịu được đâu. Cho nên tưởng là chúng ta đốt đầu nhiều dấu như vậy là lên chức Hòa thượng, Thượng tọa rồi ngon lành, sự thật ra, cái này là hành xác, làm cho khổ mình chứ không sai. Phật không chấp nhận điều đó.

Cho nên có dịp mà các con hỏi Thầy thì hôm nay các con sẽ lần lượt sẽ đọc lại những cái cuốn Đường Về Xứ Phật tập IX, tập X, các con sẽ nghe những bài pháp nói về Kinh Pháp Hoa. Rồi tới đây thì chắc chắn là sẽ có người hỏi về Kinh Địa Tạng. Và đồng thời thì các con sẽ được nghe hỏi lại. Còn giải thích bây giờ thì nó không có thì giờ. Để rồi, làm cho chúng ta sáng tỏ lại, không bị mê mờ của ba cái giáo pháp này. Bây giờ còn cái gì mấy con hỏi nữa không? Nếu không thì đi ăn cơm. (cười)


663- NHẪN NHỤC BA LA MẬT

 

663- VÌ SAO QUAN ÂM THỊ KÍNH LẠI PHI ĐẠO ĐỨC PHẬT GIÁO. NHẪN NHỤC BA LA MẬT NHƯ THẾ NÀO MỚI ĐÚNG

(00:57:47) Phật tử: Mô Phật như Thầy nói là về đức Quan Âm Thị Kính là phi đạo đức. Như vậy thì ở các chùa, hoặc là ở nhà mình thờ đức Quan Thế Âm, vậy là cái chức danh Quan Thế Âm đó là Quan Thế Âm nào?

Trưởng lão: À, cái đó là Bồ Tát Quan Thế Âm. Còn cái kia Quan Âm Thị Kính, cái đó là chuyện hư cấu mà người ta tin tưởng, người ta tôn xưng đó. Tức là cái huyền thoại của Quan Âm để chỉ rõ cái hạnh nhẫn nhục anh hùng đó mà, cho nên nó là phi đạo đức đó con.

Chứ còn cái mà các con thờ Quan Âm đó là Bồ Tát Quan Âm mà, chứ đâu phải Thị Kính sao. Chứ không khéo các con lại lấy cái đức Bồ Tát Quan Âm, mà cho là Thị Kính nữa thì tội quá vậy, phải không? Các con đừng lầm lạc.

Phật tử: Dạ thưa Thầy tại sao thờ Quan Âm Thị Kính lại là phi đạo đức.

Trưởng lão: À, tại vì Quan Âm Thị Kính làm anh hùng cá nhân con. Cho nên khi mà bị khai oan đó, thì Quan Âm Thị Kính làm thinh không có nói. Người ta nói Quan Âm Thị Kính là một cái người tu mà xấu xa, cho nên mới Thị Mầu mới mang thai. Cho nên do đó Thị Mầu khai Quan Âm Thị Kính, ngài làm thinh ngài không có nói.

Do đó người ta, làng xã mới bắt ngài, mới đánh ngài, căng ngài ra đánh, rồi sỉ mạ ngài, không có cho ngài ở trong chùa. Ngài phải ở ngoài cái cửa tam quan, ngài che cái chòi ở ngoài tam quan, ở ngoài trước cổng chùa ngài ở. Do đó ngài vất vả, khổ sở. Đến khi mà ngài chết người ta phát giác ra ngài là một cái người phụ nữ, cho nên người ta mới hỡi ôi.

Nhưng mà hỡi ôi ăn năn rồi, thì cái chuyện người ta đã làm ác, đánh ngài, chửi ngài, mắng ngài, người ta đã làm cái ác quá độ. Vì vậy mà gọi là phi đạo đức, mình đã làm khổ người ta, làm ác cho người ta. Mà chính ngài, ngài lại làm khổ để cho người ta đánh đập mình, rồi bắt đầy mình ra ở cái chòi tranh vách lá ở ngoài cửa tam quan chùa. Cho nên đó là tự ngài đã làm khổ mình mà khổ người, cho nên đó là phi đạo đức, con hiểu không?

Phật tử: Thưa Thầy như theo con nghĩ, ví dụ như nói là Quan Âm Thị Kính phi đạo đức, như vậy thì con nghĩ là lúc mà ngài chịu để cái thân mình bị đánh như vậy là hành cái pháp nhẫn nhục chứ?

Trưởng lão: À, bởi vì cái đó là anh hùng, Thầy nói anh hùng mà, cái nhẫn nhục đó anh hùng, ai gan dạ vậy. Thầy mà đụng tới một roi Thầy khai hết, phải không? Còn cái đó là tại anh hùng, mà đạo Phật đâu có dạy chúng ta đạo đức anh hùng.

(01:00:09) Con nhớ cái đạo đức anh hùng là đạo nào dạy hay không? Đạo Nho, dạy chúng ta làm người quân tử cho nên phải anh hùng chứ. Thì Quan Âm Thị Kính đó là quân tử, cho nên đạo Nho chứ đâu phải đạo Phật. Thầy muốn nói là phi đạo đức của đạo Phật, chứ không phải phi đạo đức của đạo Nho. Cho nên Thầy nói anh hùng mà, anh hùng cá nhân, con hiểu chưa?

Cho nên con là đạo Phật hay là đạo Nho? Nếu đạo Nho thì con nói nó đúng đó, thì con là đạo Nho thì đúng. Mà con là đạo Phật, Phật tử thì con nói không đúng thì đúng. Mà con nói cái hành động của Quan Âm Thị Kính đúng, mà con nói như vậy là con sai đối với đạo Phật, chứ không sai với đạo Nho đâu, phải không, con hiểu chưa?

Phật tử: Bạch Thầy thí dụ như vậy thì trong cái Lục Độ Ba La Mật đó, nói về giới nhẫn nhục, thì cái nhẫn nhục đó nó có được xếp vào cái hạnh của Bồ Tát Quan Thế Âm không?

Trưởng lão: À không, không phải đâu, tại con hiểu anh hùng cá nhân. Đạo Phật mà nếu là Lục Độ Ba La Mật mà nói nhẫn nhục mà cái kiểu mà của Quan Âm Thị Kính, là cái kiểu mà anh hùng cá nhân của Nho giáo thì nó là người quân tử rồi. Thì đạo Phật, thì nó không có cái người quân tử đâu. Cho nên Lục Độ Ba La Mật con phải hiểu một cái nghĩa khác cái nghĩa nhẫn nhục Ba La Mật bằng cái kiểu đó. Người ta nhẫn nhục nhưng mà người nhẫn đúng cái đạo đức của nó.

Thí dụ như bây giờ người ta chửi mình, mà mình không giận trong lòng của mình, mình không làm khổ mình, mà mình không chửi lại họ, thì gọi là nhẫn nhục Ba La Mật, chứ đâu có là cái lý đó. Nghĩa là mình không làm khổ ai hết, còn đằng này Quan Âm Thị Kính làm cho người ta làm ác, mà tự làm cho mình khổ nữa.

Thí dụ như bây giờ nhẫn nhục Ba La Mật như thế này nè. À, có một người chửi Thầy, chửi Thầy chó, mà Thầy không có giận, mà Thầy không chửi mắng lại người đó. Thì như vậy rõ ràng là Thầy nhẫn chứ đâu phải Thầy không nhẫn, phải không? Như vậy mà Thầy cũng nhẫn luôn cả Thầy, Thầy không làm cho nó giận. Thì cho nên Thầy nhẫn đối với Thầy, mà Thầy nhẫn với cái người, cái tên hung dữ đã chửi Thầy, vậy là Thầy nhẫn Ba La Mật chứ sao.

(01:02:04) Nó là ‘không’ Ba La Mật là ‘không’ chứ gì, trí tuệ Bát Nhã là trí tuệ ‘không’ chứ gì. Mà Thầy không giận, không hờn, mà cái người kia chửi Thầy, Thầy cũng không bao giờ làm cho người ta giận, thì đó là Bát Nhã Ba La Mật chứ sao. Chứ đâu phải là cái chỗ hành động kia mà tạo ác cho người ta gọi là Ba La Mật.

Ta tưởng là ‘không’‘không’ sao được, đánh thì phải đau chứ làm sao ‘không’. Mà ‘không’ sao được, mấy cái ông làng xã này chửi cái bà Thị Kính này tan nát, không còn cái manh gì hết mà làm sao ‘không’. Nếu ‘không’ thì đâu có chửi, con hiểu không? Cho nên nó có như vậy làm sao ‘không’ được. Cho nên ‘không’ nó phải là không chứ sao lại có.

Ở đây rõ ràng là cái tâm chúng ta có rõ ràng, đối tượng đánh đập có. Rồi nhẫn nhục mà đối với Thị Kính ngài không sân hận, thì đó là ngài chỉ có một góc độ Ba La Mật của ngài. Mà với những làng xã, ngài có làm được cái Ba La Mật của làng xã hay không. Cho nên Ba La Mật phải đối tượng của nó và chính nó là không hết, thì nó mới Ba La Mật.

Còn đằng với này, đằng kia người ta có biết Ba La Mật là cái thứ gì. "Căng lọc cái thằng này mà đánh nó cho nó đã đi, tu hành mà chướng nghiệp gì mà làm tầm bậy, tầm bạ như thế này? Cho nó ớn đi, sau này mấy cái chú tiểu không có làm bậy bạ nữa", phải không? Răn một người bao nhiêu người.

Đó Thầy ra Thầy nói như vậy là đủ biết nó phải hiểu cho đúng cách, chứ không khéo mình hiểu sai, mình sẽ hiểu trật Ba La Mật mất.

Rồi bây giờ hết rồi phải không con, Thầy sẽ đọc cái này Thầy trả lời luôn.


662- ĐỨC PHẬT THÍCH CA KHÔNG CÓ THỌ KÝ CHO AI LÀM PHẬT Ở TƯƠNG LAI

 

662- ĐỨC PHẬT THÍCH CA KHÔNG CÓ THỌ KÝ CHO AI LÀM PHẬT Ở TƯƠNG LAI

(00:45:13) Phật tử: Như hồi hôm qua Thầy có nói là đức Phật Di Lặc là không có. Như vậy sao con đọc trong kinh Pháp Hoa đó là đức Phật Thích Ca thọ ký cho một vị Tỳ Kheo là Phật Di Lặc trong tương lai ?

Trưởng lão: …​.thầy Thông Vân này sẽ thành Phật ở vị lai, cái điều đó sai. Mai mốt thầy không tu nữa làm sao thầy thành Phật được quý vị, phải không? Nếu mà thầy tiếp tục thầy tu thì còn thành Phật, chứ nghe nói thành Phật rồi cái thầy không thèm tu. "Vị lai Thầy đã ấn chứng tôi rồi, tôi thành Phật rồi, tôi cần gì phải tu nữa, vị lai tôi thế nào cũng thành Phật". Nhưng mà bây giờ thầy không tu, thì tức là cái nhân quả của thầy không tu thì tới đó thầy làm Phật được không?

Cho nên không thể nào nói có đức Phật Thích Ca mà thọ ký cho ai cả, đây là cái lối đặt của người khác, con hiểu không? Thọ ký tương lai, sao ai dám nói về luật nhân quả như vậy được, vì người ta có làm hay không?

Bây giờ hiện giờ thấy người ta tu, mình ấn chứng cho người ta, rồi người ta nghe được vậy, người ta không thèm tu, rồi chừng đó mình nói được trúng không? Vậy Đức Phật Thích Ca nói láo hay sao. Như vậy là có Phật Di Lặc thật sự không?

Nếu mà ấn chứng như vậy là đức Phật, chẳng qua là người có trí tuệ và chẳng qua là đạo Phật không xây dựng trên đạo đức nhân quả. Cho nên mình về vị lai không dám nói điều gì. Nói người ta mừng là người ta cũng nguy hiểm cho người ta rồi, tạo cho người ta cái nguy hiểm rồi, không có nói.

Mà nói như vậy tức là tạo cho người ta ngã mạn người ta. Người ta tu chưa chứng, nói vị lai là về tương lai chứ gì, mà giờ cái tâm người ta còn cái ngã ở trong này. Nói người ta thành Phật là người ta coi như là người ta thành Phật rồi. Lúc bây giờ người ta ra đường đó, người ta hô mình là Phật rồi đó.

Con biết cái điều đó là không bao giờ vị Phật mà người ta nói cái chuyện vị lai cho người khác hết. Người ta khen một cái người nào mà tu đúng người ta khen cũng âm thầm, chứ người ta chưa khen trước mặt đâu. Khen cái người đó tu đúng cái họ mừng cái ngã họ liền, bộ diệt cái ngã dễ lắm sao? Rồi tạo cho người ta thêm cái ngã thì không phải tội sao?

Cho nên khen là luôn luôn bao giờ cái lỗ mũi mình nở ra, mình mừng lắm, thì cái ngã của mình chứ cái gì. Đó là Thầy nói thật sự đó các con biết không. Cho nên cái người tu người ta cẩn thận lắm, người ta không có thọ ký tầm bậy đâu, tuyên bố bằng cách sai đâu. Cho nên kinh Pháp Hoa nói như vậy là Tổ nó chứ không phải Phật nói đâu quý vị. Con có hiểu điều đó, Thầy xác định như vậy.

Mà Phật Di Lặc, làm sao vị lai, bộ nói rằng trong cái thế gian này, tất cả đều là một vị Phật thành lập một cái đạo tôn giáo thì có một ông Phật thôi chứ, sao lại có nhiều ông Phật thành lập tôn giáo, Phật giáo như vậy. Bộ hôm nay là ông Phật này, mai ông Phật khác lên ngồi ghế như là nhà vua thay ngôi vậy.

Các vị nghĩ là cái điều kiện là như là cái ngôi vua vậy à, tôn giáo Phật giáo mà như cái ngai vàng vậy đó. Mai ông vua này lên làm vua, mốt ông vua kia lên làm vua, bữa nay ông Phật Thích Ca, mai ông Phật Di Lặc. Rồi về tương lai đó là có lẽ nói là ông Phật gì đó nữa đó, chứ không phải là không đâu.

Thí dụ như, đức Phật Thích Ca thì thời đó là hiện tại, bây giờ vị lai chúng ta là Di Lặc, sau này đó là ông Phật Mít nữa. Thật sự là ông Phật Mít hay là ông Phật Xi Măng nữa chứ đừng có nói cái chuyện đó, cái tên đặt mà. Cái người đó sẽ là lên làm giáo chủ đó, rồi họ dạy cái đạo khác nữa, rồi chúng ta cũng nhận đó là ông giáo chủ hay sao?

(00:48:06) Thì cuối cùng cái giáo pháp của đức Phật nó trở thành là cái giáo pháp gì đó. Bởi vì có một ông Phật lên thay là cái giáo pháp của người ta phải khác rồi chứ, làm sao giống được. Rồi làm sao các con móc được cái giáo pháp của đức Phật Thích Ca ra mà tu, lúc bây giờ người ta đưa ra đạo đức gì. Thì tại vì đạo Phật có ông Phật Di Lặc, nên bây giờ cái đạo Phật phải là giáo lý như vậy, như vậy mới đúng. Chứ đạo Phật Thích Ca bây giờ Ông đã bị lật đổ rồi, còn gì nữa mà đem cái giáo lý Phật Thích Ca ra đây mà dạy, phải không, các vị phải hiểu điều đó.

Cho nên coi chừng trong kinh Pháp Hoa hay là kinh Đại Thừa coi chừng các Tổ viết đó, cho nên các Tổ dám bịa đặt lắm. Cũng “như thị ngã văn nhất thời Phật tại” đó, mà rồi ai viết đâu cũng nói là: "Tôi nghe như vậy, Phật nói như vậy tại Xá Vệ Quốc".

Thầy bây giờ viết kinh Thầy cũng nói: "Ờ ông Phật Thích Ca, Ông nói như vậy", rồi quý vị có tin không? Quý vị biết ở đâu là cái bài này là của ai viết, cũng nói ông Phật Thích Ca viết không à. Tội cho ông Phật, Ông không nói cái điều đó mà nói Ông, thiệt oan ức, Ông tức tối. Ông Phật gì mà thọ ký kỳ cục như vậy, dám nói về tương lai. Mà cái luật nhân quả người ta như vậy mà dám bảo như vậy, rồi ông Phật đó là Ông không hiểu gì hết sao?

Thầy nói ông Phật Thích Ca như vậy Thầy cũng lôi xuống: "Ông không hiểu gì hết à, luật nhân quả người ta rõ ràng nó di chuyển như vậy mà Ông dám nói". Cho nên mấy vị mà đi coi thầy bói, nó nói về quá khứ thì cái chuyện xảy ra rồi nó nói đúng lắm đó, tương lai nó nói trật lất hết đó, không có nói trúng đâu.

Bữa nay nói: "Ngày mai tôi chết, mà bữa nay tôi làm thiện, tôi phóng sanh, tôi làm cái gì đó, ngày mai tôi không chết. Ông nói trật lất như vậy, ông nói đúng được sao".

Con phải biết là vị lai không phải chuyện dễ nói đâu. Một cái người mà người ta tu hành đàng hoàng, không bao giờ mà người ta nói chuyện tiên tri đâu. Tiên tri mai mốt không có chúng cười mình à, phải không, quý vị hiểu điều đó.

Cho nên vì vậy quý vị đừng có tin, bởi vì Phật nói: "Đừng có tin vì kinh sách, đừng có tin vì truyền thuyết, đừng có tin vì lời ta nói nữa. Khi nào những cái điều mà ở trong đó nó đem lại sự lợi ích thiết thực cho quý vị thì quý vị hãy tin". Đức Phật đã dặn mình như vậy mà, tại sao mình không nghe cái lời căn dặn đó. Cho nên đừng có vội tin kinh sách gì hết hoàn toàn, họ nói tôi không tin, chừng nào mà cái đó đem lại sự giải thoát cho mình, lợi ích thiết thực thì mình tin nó.

Đó thì như vậy là quý vị đã hiểu rõ rồi chứ gì. Chắc như vậy là Thầy làm con hoang mang lắm chứ gì.

(00:50:22) Phật tử: Mô Phật con cũng hoang mang lắm, con đọc về kinh Pháp Hoa mà con nghe nói con giật mình.

Trưởng lão: Bây giờ con cứ tụng, con đọc, con nghĩ rằng cái công đức mình làm cái công việc đó nó không có, không ích lợi cho con. Nhưng mà con kèm thêm một bên là con thực hiện đạo đức nhân quả. Con cứ thực hiện, con nhớ là "Tôi tụng kinh Pháp Hoa, nhưng mà tôi sẽ thực hiện những cái đạo đức nhân quả ở trong đời mình", thì cái đó lợi ích.

Đừng có tìm cái suy nghĩ, bởi vì những cái lời Phật nói nó cao siêu lắm, ở trong đó các con đừng có nghĩ rằng tầm thường đức Phật thọ ký. Phật nói thọ ký tức là Phật muốn nói cái gì đó, để chờ khi nào Thầy giải thích cho các con nghe. Còn bây giờ hỏi Thầy, Thầy phải nói thẳng thôi, nói thẳng theo cái kiểu mấy con hiểu.


661- TỤNG KINH MÀ ĂN MẶN LÀ SẼ BỊ HỘC MÁU, CÓ ĐÚNG KHÔNG?

 

661- TỤNG KINH MÀ ĂN MẶN LÀ SẼ BỊ HỘC MÁU, CÓ ĐÚNG KHÔNG?

(00:51:07) Phật tử: Kính bạch Thầy con cũng nghe kinh nhân quả, ngoài đời có thầy nói rằng là tụng kinh mà ăn mặn thì hộc máu, người ta sợ như vậy. Cho nên nhiều lúc con đi tụng kinh thì con sợ nên con không có kêu người ta đi.

Trưởng lão: À, cái đó là cũng là một cái sai, tụng kinh (bao giờ) mà hộc máu bao giờ. Con cứ tụng kinh, rồi có ăn mặn đi, rồi có hộc máu Thầy bồi thường đó, thiệt đó. Thầy nói "tụng kinh gì mà nó linh hiển dữ tợn thiệt, tụng kinh gì mà nó bắt mình hộc máu vậy nè".

Mình ăn mặn thì ăn mặn, vì mình không hiểu về nhân quả thì mình còn sát sanh, mình ăn mặn. Có bao giờ mà ăn mặn mà tụng kinh hộc máu bao giờ đâu, tại vì họ dạy như vậy, (nó làm) kinh nhân quả nó dạy như vậy. Nó sợ mình ăn thịt chúng sanh cho nên nó dạy mình, nó làm cho mình hoảng sợ vậy, cho nên khi mà tụng kinh này kia thì phải ăn chay đồ như vậy.

Chứ sự thật ra Thầy bảo, mình cứ thực hiện nhân quả thì mình biết rằng, khi mình ăn chúng sanh là có sự đau khổ chết chóc trong đó, mình không ăn. Còn bây giờ mình chưa hiểu, mình chưa biết rõ và tâm mình chưa có thực hiện được thì mình cứ ăn, sống như mọi người. Ai mà dạy mình ức chế mình, mình làm đau khổ mình điều đó. Chừng nào mình ngộ được cái lý đó, mình thương tất cả chúng sanh, thì mình thực hiện ngay cái đời sống của một cái đạo đức của con người, của mình đối với loài chúng sanh thôi.

Còn bây giờ đừng có sợ, con cứ muốn tụng kinh gì con cứ tụng, con cứ ăn bình thường cho gia đình, cho chồng con nó vui. Chứ con ăn chay mà đi tụng kinh đó. "Ở gia đình tới giờ này sao bả ăn kiểu này thì thôi trời ơi nó buồn bã gần chết", phải không?

Trong gia đình mình không sum họp, chồng thì ăn mặn, vợ thì ăn chay, nói: "Tối nay tôi mắc tụng kinh không dám ăn mặn với con cái, chồng con". Trời đất ơi làm cái gia đình của người ta muốn tan nát, tụng kinh cái kiểu đó rồi nó chia rẽ hết còn gì. Cho nên quý vị coi chừng tu mà quý vị địa ngục ở trong gia đình đó. Chồng ăn cơm rồi nó buồn bã: "Vợ nay không ăn, như vậy không biết nó có gầy gò, ốm o bệnh tật này kia đồ không", con hiểu điều đó.

Cho nên làm cho người ta lo đó là ác pháp rồi đó, đừng có làm cho người ta lo. Mình tu để mình giải thoát cá nhân mình quá vậy, mình tụng kinh để cho mình giải thoát. Mà cả gia đình của mình thấy bữa nay nó ăn như vậy, vợ con ăn như vậy "Trời đất ơi nó ốm o, nó ăn kiểu đó chắc là nó chết chứ nó không có sống đâu. Tụng kinh không biết là ông Phật có phù hộ cho nó không, chứ kiểu này thấy nó càng ngày nó càng ốm".

Cho nên từ đây về sau đừng có làm điều đó, làm những điều đó gia đình mình khổ lắm, đừng có làm người khác khổ. Bởi vì Phật dạy "đừng có làm cho người khác khổ, đừng làm mình khổ, đừng làm người khác khổ". Tụng kinh (thì) tụng kinh, ăn mặn (thì) ăn mặn. Chừng nào mình hiểu được cái lý, chừng đó mình quyết định mình khuyên giúp cả gia đình cùng ăn chay với nhau hết thì vui vẻ. Đồng ăn với nhau hết thì chừng đó ăn chay mà gia đình cười vui, bởi vì mình thấy mình tránh được cái nghiệp sát sanh, cả gia đình của mình là hạnh phúc.

Không lẽ mình ăn chay thành Phật được, cả gia đình của mình ăn mặn nó đọa địa ngục, mình vui, mình ngồi trên cõi Phật được không? Không lẽ bây giờ chồng con mình ở địa ngục, mà mình ngồi ở trên cảnh giới Phật đó, mình nhìn xuống đó mình thấy, mình đau khổ không?

Con là người hay là con làm cái gì mà cái gộc cây hay con không có đau khổ. Chồng con mình ở địa ngục nó khổ sở, nó đói khát, mà bây giờ mình ngồi trên Phật, mình ăn bữa cơm này ngon được không? Bây giờ con ăn vàng, nuốt cũng không vô nữa. "Bây giờ thôi, thôi tôi không dám ở cõi Phật đâu, ở cõi kiểu Phật kiểu này chắc là tâm tôi nó ở địa ngục, nó phải sống chết với con cái tôi, với chồng con chứ". Như vậy con mới là tình nghĩa chứ.

(00:54:12) Cho nên tu phải đúng cách, hiểu cho đúng nghĩa, chứ không khéo con lên thiên đàng một mình đó. Mà mình đã tạo cái nhân duyên có chồng, có con thì phải đồng nhau ở trong cái thiện pháp với nhau. Mà nó chưa thuận thì không nên được làm buồn khổ chồng con ở trong gia đình. Phải hiểu được cái điều đó mới thật sự là đạo đức của đạo Phật đó, con hiểu chưa?

Đạo đức đạo Phật không dạy chúng ta làm khổ gia đình chút nào hết. Các con ham đi, chồng nói: "Đừng, bữa nay không có đi, ở nhà coi chừng nhà”, mà: “Nay là cái ngày lễ, ngày đó tôi phải đi chùa à". Cãi đi, nó buồn chứ đâu phải nó không buồn sao. Cho nên chúng ta đi chùa mà chúng ta làm người khác buồn, có lợi ích gì?

Thầy nói thẳng, tu là phải tu cho (thẳng) đúng, hành là phải hành đúng giáo. Ở nhà gia đình không có bằng lòng, thì nhất định là không đi, đừng có cãi. Làm cho vui lòng mọi người đó là đạo đức của đạo Phật đó. Khi nào mà chồng con vui vẻ cho mình đi thì mình đi, mà không vui vẻ thì đừng có đi, vì mình phải làm cho đúng cái bổn phận của một người có đạo đức. Chứ đừng nói là: "Tôi đến Phật mà tôi bỏ chồng con tôi ở địa ngục” thì đừng có nghĩ, cái điều đó là ích kỷ nhỏ mọn của mình đó.

Phật tử: Mô Phật, Thầy nói về những cái chùa, với lại những cái vị sư ở chùa là làm những cái hình thức như cầu an, cầu siêu, hoặc là mình cúng dường sai vậy đó. Rồi cái những cái đạo hạnh của quý vị sư đó không tốt, như vậy thì giáo hội có biết không?

Trưởng lão: À, bây giờ mà quý vị căng thẳng với họ thì giáo hội biết liền, giáo hội tìm Thầy, họ trị thẳng tay đó, chứ không phải xa đâu. Bởi vì giáo hội bây giờ đông lắm đó, thầy mà phạm giới nhiều lắm. Quý vị lén lén ở nhà lâu lâu cũng đi thăm chùa một lần chứ đừng có nói: "Tôi nghe Thầy nói rồi tôi không thèm đến thăm mấy ông này nữa". Thôi đến thăm để may ra thầy Thông Lạc còn sống được hai ngày, còn nói pháp cho mình nghe chứ. Lơ mơ mấy ông rủ một đám lên đòi đốt cái chùa Trảng Bàng sẽ tiêu hết đó, đông quá họ đốt không ai làm gì đâu.

(00:56:01) Phật tử: Vậy là tức là giáo hội không biết hả Thầy.

Trưởng lão: Ờ. Mà mà bây giờ thì thôi mình đừng có để cho giáo hội biết Thầy nói gì hết, mình chỉ ráng mà nghe lời Thầy mình tu, mình giải thoát. Thỉnh thoảng mình đến mình thăm chùa chút xíu, để cho người ta thấy cái mặt mình chút, người ta không có nghi ngờ. Đó là mình hành thiện, đừng có tạo cho người ta ác.

Bây giờ đó mình không có cúng dường như ngày xưa nhiều nữa, vì mình biết đó là mình nối giáo để cho họ diệt cái Phật giáo. Cho nên vì vậy mình thỉnh thoảng mình đến thăm, rồi mình cũng mua chút ít mình cúng ở trong chùa, mình cúng Phật. Chứ đừng có cúng vị tăng mà không có đúng, vì cái tượng Phật nó tượng trưng cho thanh tịnh. Mình đem đến đó, mặc dù mình biết rằng cái lòng mình cúng Phật, nhưng những cái trái cây đó thì các vị tăng đó hưởng. Nhưng mà vẫn là mình cúng Phật chứ không phải là cúng các vị tăng đó, bởi vì các vị tăng đó sai.

Thầy muốn nói như vậy thì các con thỉnh thoảng đến chùa cúng Phật, lạy Phật chứ đừng có xa cái quý vị đó nhiều, đó thì nó cũng tai hại. "Không biết ai dạy cái đám mà đệ tử của mình hồi nào nó đi chùa, bây giờ nó vắng mặt hết đây, truy nó ra coi ai". Tới chừng mà truy ra lòi rồi, chắc họ phải biết, họ tới chùa Thầy đó.

Các con đừng nghĩ Châu Đốc xa đâu, nó không có xa đâu, nó đến chứ nó không phải không đến, mà cả giáo hội nữa chứ không phải là ít đâu. Bây giờ trong quý thầy, nói chung là giáo hội nó cũng đều phạm giới hết. Các con đừng có lộn xộn, mình hãy ráng lo tu cho mình đi.

Lơ mơ các con mà giống như mà Phật tử ở miền Bắc, họ nghe Thầy nói rồi họ không thèm đến chùa nữa, họ không thèm sinh hoạt trong chùa nữa, họ không thèm cúng dường. Kêu họ bố thí họ cũng không thèm đi nữa, họ không làm gì hết, trời ơi nó rùm ở ngoài Hà Nội hết. Cho nên Thầy phải gửi thơ, Thầy ổn định ở ngoài đó hết, chấn chỉnh lại.

Cho nên bây giờ sẵn dịp này Thầy cũng nhắc mấy con đó, để cho nó bình thường, lần lượt đó mình giữ gìn từng chút, từng chút. Mình thay đổi từng chút nó cho êm thắm, nó không có gì động ai hết.


Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2024

660-TƯỚNG TRẠNG CỦA TƯỞNG DỤC

 

660-TƯỚNG TRẠNG CỦA TƯỞNG DỤC

(1:02:40) Phật tử 5: (…​) Nói về thập đại đệ tử của đức Phật (…​)

Trưởng lão: Cái đó là cái tưởng giải của con, con bây giờ chỉ còn cái tưởng giải với cái ý thức của con thôi, cái tri kiến của cái ý thức và cái tưởng thức của con. Cho nên cái gì mà con nghĩ ra, đều là bị tưởng giải thôi.

Phật tử 5: Tưởng giải là gì Thầy?

Trưởng lão: Còn cái ý thức của con là những cái gì hiện tại con thấy mọi vật xung quanh trước con, con thấy mọi vật có đúng như thật, đó là cái thật. Còn cái mà con chưa có thấy, mà nó nghĩ tưởng ra, rồi nó suy diễn ra cái đó, thì đó là luôn luôn cái đó để mà con hiểu nó như thật, thì nó là bị tưởng. Cái đó con người ta hiện giờ sống có hai cái thôi, cái ý thức và cái tưởng thức, hai cái đó. Hễ cái này dừng thì cái kia nó tưởng ra nó nghĩ, nó nghĩ tưởng là đúng, chứ thường thường cái tưởng nó sai, nó không có đúng.

Cũng như mình không biết bụng dạ người ta sao, mà thấy người đó láo liên thì: “Người này coi bộ tham.” Mình không biết là sao, nhưng mà cái tưởng nó nghĩ người ta là tham lam ăn trộm, nó ngó cái này, ngó cái kia muốn lấy, nó tưởng ra. Chứ thật ra người ta ngó là người ta ngó chứ người ta ăn trộm ăn cắp gì, nhưng mà mình nghĩ. Nhưng mà có khi nó tưởng là nó đúng: “Ờ cái thằng này rõ ràng nó làm cái kiểu này tôi thấy nó ăn trộm.” Nhưng mà có khi đúng, mà có khi không đúng, nó sai, cho nên cái đó nó sai.

(01:04:33) Cho nên chúng ta phần nhiều là sống trong tưởng, vì vậy mà cái tưởng là cái sai mấy con mà chỉ có cái ý thức là đúng. Cho nên đức Phật nói: Quá khứ không truy tìm, vị lai không ước vọng, chỉ có hiện tại mà thôi. Hiện tại là cái vật gì thấy hiện tại, không có nghĩ tưởng ra thêm cái gì. Mà có cái tưởng ra là phải phá vỡ, tác ý đuổi đi liền. Cho nên Thầy nói mọi cái trạng thái đều đuổi đi không có được để. Đó là điều kiện tiên quyết của mấy con, bởi vì cái đó là cái sai không có đúng, còn cái ý thức của chúng ta là đúng. Nuôi dưỡng ý thức tu tập đúng là đúng. Bây giờ mấy con còn hỏi gì thêm nữa không con?

Phật tử 6: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Con kính bạch Phật, con kính bạch cô Diệu Quang. Một số các con của Thầy ở ngoài Bắc, được tin Thầy sắp đi ẩn bóng. Được tin này, chúng con vô cùng xúc động, khác nào phải xa một người cha thân thương, hiền từ. Nên chúng con rất cố gắng, mặc dù tuổi cao sức yếu, đường xá xôi để được vào đảnh lễ Thầy và được nghe những lời giáo huấn của Thầy. Sau khi chúng con ra về, sách tấn nhau tu tập, rèn luyện thân tâm lấy công đức đó đền ơn Phật, ơn Thầy, ơn cô Diệu Quang. Công ơn lớn lao này các con khó báo đền, chỉ bằng cách các con tu tập giữ gìn đức hạnh, đạo đức làm người, để lấy công đức dâng lên Phật, lên Thầy. Chúng con đồng tâm xin đảnh lễ, lạy Thầy, Thầy xin chứng tâm cho các con.

(01:06:29) Trưởng lão: Còn gì nữa không con? Con hỏi điều gì nữa không?

Chờ chút xíu con.

Phật tử 6: Con xin thưa hỏi về bản thân con tu hành. Con kính bạch Phật, bạch Thầy. Sức khỏe bây giờ so với mấy năm trước của con, so với hơn hai năm của con thì con có khá, 10 phần trước đây thì con cũng khá tới 7, 8 phần so với trước, con khá hơn là con khá hơn tương đối. Trước đây là phải nói con như muốn chết rồi, nhiều khi con chỉ muốn chết. Con ốm đến mức độ, thế mà nhờ ơn pháp của Phật, của Thầy, nhất là Thầy khác nào như một cái phao cứu con. Nên là tâm con vô cùng cảm động, vô cùng biết ơn Phật, ơn Thầy. Con không biết lấy gì báo đền.

Cho nên mỗi khi trong gia đình gia duyên nhiều khi con có những ác pháp, mà con có sơ suất bị cái cơn sân lên thì con cảm thấy con rất sợ. Hoặc là con có làm cái điều gì sai sót là tâm con bắt đầu nó cứ làm sao rất sợ hãi, tâm con lại nghĩ: “Thế này thì làm sao tu được? Để sau này được gặp Phật, gặp Thầy, được ở cái từ trường thiện, phải cố gắng lên!” Con luôn luôn động viên con cố gắng lên, luôn động viên tâm con như vậy, luôn hàng ngày con tác ý: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự!” Và bốn thời công phu của con. Gia đình con lại công việc nọ, việc kia. Gia đình con rất là neo đơn, các con của con lại mỗi người một nơi phận nào, phận nấy. Con chỉ có con và ông nhà con hai người, thì ông nhà con phần đông bận việc đình, đi họp, đi hành, đi đây, đi khác nhiều. Có một mình con thì con bận công việc nên con chỉ tu có một tiếng.

Mấy cái hôm ngoài Bắc là rét lắm thì con thọ Bát Quan Trai, những ngày trời rét 7, 8 độ, con cũng mặc nhiều áo để con lên tu tập con không bỏ một bữa nào cả. Dù có những cái hôm mà con mất ngủ đến cái giờ tu thì con mới ngủ được một tí. Con định là 8 rưỡi, 9 giờ, nhiều khi 8 rưỡi là con chuẩn bị đi ngủ để đến 9 giờ hơn hoặc 9 giờ kém là con đi ngủ. Nhưng mà có khi con lại không ngủ được, thế là có khi con mất ngủ, có khi con mất ngủ trắng đêm. Thế là con lại lên xin Phật ngủ sớm hơn hoặc ngủ muộn hơn, còn những khi con có ngủ được thì con lại quá mất đi.

Năm ngoái là con định 3 giờ là con dậy, 3 giờ kém con dậy là đến 3 giờ con dậy nổi. Nhưng mà vì có khi con mất ngủ con lại bị quá, thế con cứ đều như vậy. Có những hôm mà con mất ngủ thì con tác ý suốt đêm: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự” và “Tâm như đất lìa tham, sân, si thì mới hết khổ.” Bạn con lại bảo 5 phút tác ý một câu, chứ tác ý luôn luôn như thế thì bạch Thầy là con tác ý luôn. Trước khi con lên 3 giờ lễ thì là con cứ ngồi con tác ý, độ 7, 8 phút, 10 phút: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự!” Sau đó là con đuổi cái bệnh bướu cổ của con, sau đó là con đi kinh hành, sau đó là con tu Định Vô Lậu, sau đó những cái ngày thường con tu sáng suốt.

Còn ngày Bát Quan Trai con tu hai tiếng thì con tu sáng suốt. Con lạy Phật. Con cũng mong muốn con được về, trước là để đảnh lễ Phật, đảnh lễ Thầy và hỏi những cái cách tu hành chúng con vẫn còn vấp váp, nhưng mà nhiều khi con cũng thấy rất là ngại. Và trong đó mấy năm con tu hành con làm được 3, 4 bài kệ là bài quán tu hành và bài quán xét thân tâm mình đã tu được những cái gì, xả được những gì, còn lại những ác pháp gì chưa xả được, tâm còn tham, sân, si như thế nào tất cả con làm mấy bài kệ. Con cũng muốn dâng lên Thầy, nhưng thời gian còn lại của Thầy rất quý trọng nên là con cứ ngần ngại con không dám dâng. Thầy cho phép con dâng thì con xin được dâng.

(01:11:12) Trưởng lão: Thôi con cứ dâng lên Thầy đi! Rồi, không có gì đâu mà ngại. Rồi ráng con tu vậy đúng không có gì sai đâu, ráng lo tu thôi, tu như vậy thì nó sẽ có cái căn bản, có cái nội lực, rồi sau này nó có cái việc gì khó khăn con sẽ vượt qua nó dễ dàng, con làm chủ được bệnh. Yên tâm đi đừng có lo nữa, cứ vậy mà tu tập không có sai đâu mà sợ. Bởi vì mình linh động, khéo léo, thiện xảo trong từng thời gian, lạnh thì mình tu tập theo lạnh. Chứ đừng có cố chấp rồi giờ đó phải vậy vậy không phải, tùy theo cái thời tiết, cái hoàn cảnh mà mình tu tập theo các cái pháp của Phật. Tu tập các pháp của Phật là đối tượng nó để mà diệt nó chứ không phải gì khác.

Mặc dù thời tiết ở ngoài lạnh lẽo mình cũng sử dụng cái pháp để đối, để nhiếp phục được cái lạnh, cái nóng của nó. Do đó đối với Phật pháp thì không có cái gì mà chướng ngại đối với nó được. Pháp của Phật là như vậy. Thời tiết lạnh, lạnh quá, mấy con lo mà mặc nhiều áo cho ấm, trái lại người tu theo đạo Phật thì trời lạnh nhất định là mặc chiếc áo mỏng, ôm cái pháp Thân Hành Niệm đi một hơi là đổ mồ hôi ra liền, thành ra khắc phục được cái thời tiết liền tức khắc không còn nóng lạnh nữa.

(01:12:31) Cho nên đừng có sợ, Thầy nói đừng có sợ, cứ ôm pháp Phật quét nó ra hết, cho mày lạnh, thời tiết nó sẽ không lạnh đâu. Do gan dạ như vậy thì mới được, còn nếu mà nó lạnh thì mấy con cứ mặc một cái áo thường cho nó ấm lại đi, đừng có mặc nhiều, mặc một cái áo ấm thôi rồi tập tu đi, rồi nó sẽ khắc phục được cái thời tiết cho mấy con, mấy con an ổn không thấy lạnh đâu. Mấy con yên tâm đi, đừng có lo, cứ nỗ lực tu như vậy là đúng rồi không có sai đâu, cứ cái pháp vậy đúng rồi.

Tâm như đất, ly tham, sân, si hết!” Cứ như vậy mà tu tập. “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự” đó là đúng rồi phải nỗ lực.

Rồi bây giờ tới ai nữa nè?

Phật tử 7: Chị em chúng con ở ngoài Bắc cũng đủ duyên để về đây xin Thầy ban pháp và được học hỏi tất cả mọi người trong Tu viện. Bản thân chúng con cũng không biết nói gì hơn, con chỉ thay mặt cho những chị em ở ngoài Bắc, cũng như là chị em ở đây để mà quyết tâm để mà tu tập. Sống ở trong cái hoàn cảnh gia đình còn gia duyên rất nhiều, chúng con thì nghiệp chướng còn nặng nề, hoàn cảnh thì còn khó khăn.

Chúng con cũng biết rằng là cái điều kiện, Thầy thì thời gian vàng ngọc rất là quý hóa, mà đã bỏ ra rất nhiều để mà dạy dỗ chúng con trong mấy ngày hôm nay. Chúng con không biết nói gì hơn trước khi Thầy đi ẩn bóng, chúng con chỉ nguyện trước Phật, trước Thầy: Cố gắng làm sao về sống với gia đình, sống làm sao không làm khổ mình, không làm khổ người. Sống làm sao biết ly dục, ly ác pháp. Sống làm sao biết buông bỏ tất cả những cái pháp thế gian mà hiện nay người ta đang chìm đắm trong dục lạc. Thì chúng con cố gắng giữ tâm thanh thản để buông bỏ xuống hết. Đấy là lời của Thầy, của Phật dạy chúng con luôn khắc trong lòng, không bao giờ quên. Dù bằng khó khăn nào, dù bằng một cái hoàn cảnh nào chúng con cũng phải ôm chặt lấy pháp để vượt biển.

Trong lúc này là lúc gấp gáp nhất trong những cái thời mạt pháp này, chúng con nhận thấy được như vậy. Con mong Thầy thương chúng con để mà gần gũi chúng con hơn. Mỗi khi chúng con thấy khổ, chúng con thấy chưa vượt được là chúng con sẽ kêu Thầy, Thầy sẽ đến cứu giúp chúng con. Vì chúng con là những cái người mà bị cái ác pháp nó đè nén quá nhiều. Ví dụ như một mình con trong cái hoàn cảnh gia đình rất nhiều ác pháp, thì chúng con cũng không thể vượt được, mà chỉ âm thầm lặng lẽ kêu Thầy và cố gắng ôm pháp của Thầy để vượt biển. Con mong Thầy xá cho chúng con tất cả những gì mà chúng con đã lầm lỗi mấy hôm chúng con về đây. Con xin Thầy xá lỗi cho.

(01:15:20) Trưởng lão: Mấy con giỏi lắm! Thầy rất là vui mừng là được mấy con hứa những cái điều mà Thầy rất mong muốn. Mấy con giỏi lắm! Con của Thầy là phải vậy chứ không có đứa nào mà dở, phải ráng nghe mấy con, ráng mà tu tập, lúc nào cũng có Thầy ở bên mấy con.

Phật tử 8: Kính bạch Thầy con gặp Thầy cũng hơi trễ, nhưng mà nhờ Thầy chỉ dạy cho con nên cái pháp xả tâm của con trong vòng hơn hai tháng nay nó có sự tiến bộ và hôm nay trước khi Thầy đi ẩn bóng, thì có Thầy trở lại thì con thưa để mà giải quyết. Còn không có thì bây giờ con xin Thầy chỉ dạy rõ ràng cái tiến trình cơ bản, thí dụ giai đoạn tu thì nó có sự tiến tu, thì cái ý thức của người đó nó sẽ xảy ra như thế nào? Cái tưởng thức nó xảy ra như thế nào? Ví dụ như trường hợp con trước đây, thì khi con ngồi con nhiếp tâm và con an trú cái tâm con định xả tâm thì tâm định ở trên thân là có thật, thì có một trạng thái là tất cả những nền nhà nó xoay chuyển giống như là không cố định, nó xoay chuyển, chuyển động một cách tự động lắm, cho nên con có một cái trạng thái như vậy. Con xin Thầy chỉ dạy cái tiến trình của tưởng, ví dụ như mình tu thằng tưởng nó xuất hiện thì đến khi nào nó mới hết và nó hết thì nó xảy ra đến một cái trạng thái nào nữa? Con không biết mình tiến tu đúng hay sai? Xin Thầy chỉ dạy

Trưởng lão: Con ngồi xuống đi con, bởi vì trên con đường tu thì phải có cái người đi qua rồi người ta hướng dẫn cho mình, nó có cái khó khăn. Bởi vì cái ý thức của chúng ta, hiện tại trong cái ý thức của chúng thấy mọi vật đó là đúng.

(01:17:34) Còn cái gì không thấy mà hiện ra làm cho chúng ta thấy như thật thì cái đó là tưởng thức của chúng ta làm ra. Cái lực của nó cũng ghê gớm lắm, nó làm cho chúng ta đủ mọi cách. Cho nên khi mà được gần Thầy, có cái gì mà hiện tượng xảy ra, như ví dụ như mình đang ngồi tu mà thấy đất cái nền nhà mình cứ gập ghềnh lên xuống như thế này hoặc là nó cứ nó chạy vòng vòng nó chóng mặt, nó làm cái kiểu mà nó không có đứng yên nữa thì đó là cũng là cái trạng thái tưởng của mấy con.

Bởi vì trong khi đó mình tu, nói mà nói tưởng thì nó nghe, người ta nghĩ rằng người ta khó hiểu. Nhưng mà sự thực ra ở trên cái phần vật chất của cơ thể chúng ta trong khi tu, chúng ta đã lọt vào một cái hoạt động của một cái số tế bào não của chúng ta nó rối loạn một phần nào đó nó không, mất bình thường, cho nên nó tạo ra cái hình dạng mình thấy như vậy, mình cảm nhận như vậy.

Đó là cũng như bây giờ một cái người bệnh thần kinh, thì người ta phải cảm nhận qua một cái trạng thái của nó cho nên người đó họ nói, họ này kia không giống như người bình thường. Còn chúng ta khi tu cũng vậy, nó rơi vào những cái trạng thái đó là cái phần vật chất của cơ thể nó hoạt động như vậy, nó thay đổi nó không còn bình thường nữa, thì nó hoạt động theo cái kiểu do cái sự chúng ta ức chế, chúng ta tu. Cho nên nó có ảnh hưởng đến cơ thể chúng ta rất nhiều mấy con.

Do đó khi đó mà ngay cả cái trạng thái đó nếu mà không biết dừng nó lại thì nó sẽ thành bệnh, hoặc là nó chỉ xảy ra một lúc thì nó sẽ tiếp tới một trạng thái khác nữa. Hoặc là ngày nay nó không có thì ngày mai nó sẽ có một trạng thái khác nữa, nó nhiều cái trạng thái nó sẽ đưa đến khi mà chúng ta tu. Bởi vì cái đường tu chúng ta, nếu không khéo mà chúng ta không biết giữ ý thức của chúng ta để tập luyện cho đến đủ cái nội lực, thì cái tưởng thức của chúng ta nó cứ xen vô. Cái ý thức vừa dừng thì nó xen vô, nó xen vô 18 cái loại tưởng, nó chứ không phải một cái.

Cho nên trong sách Thầy nhắc có nói có đến 18 cái loại hỷ tưởng này, khi nào lật sách Thầy thì mấy con đọc lại thì mấy con thấy rõ ràng cụ thể hơn. Cho nên mỗi cái trạng thái tưởng nó diễn ra con thấy kỳ lạ. Cái ý thức của chúng ta nhận xét cái này hoàn toàn là cái cơ thể con người bình thường không bao giờ có cái này. Mà có cái này là cái sai mình gọi nó là Ma, tức là cái tưởng của chúng ta. Cho nên chúng ta gọi nó Ma để mà chúng ta không chấp nhận nó và tác ý đuổi nó. Dùng cái ý thức lực của chúng ta đuổi nó đi, thì các con mới bình yên trở lại. Nó trở thành bình thường, nó không còn bị rung động, hoạt động của cái hệ tưởng của các con nữa, nên nó thấy bình thường lại.

Cho nên những cái điều kiện mà xảy ra con bảo: “Dừng lại, bình thường trở lại không có được gập ghềnh kiểu này nữa!” Thì do đó con ôm pháp một lúc thì nó sẽ tan biến đi. Cho nên trong khi con gặp Thầy thì cái thời gian nó quá ngắn. Mà con đã là cái người có tâm quyết chí tu, cho nên nó mới có những cái trường hợp mà con đã nhiếp tâm được. Nhưng mà còn Thầy thì yên tâm, mà không còn Thầy gần thì nó có hơi lo lắng.


659-CÁC TRẠNG THÁI TƯỞNG

 

659-CÁC TRẠNG THÁI TƯỞNG

(08:19) Tu sinh 1: Thưa Thầy con xin hỏi thêm cái chỗ khi mà, con cũng không quên từ ngày Thầy chỉ, con về con tập có hai bữa, sau rồi con ngồi thử thì con thấy cái cảm nhận của mình nó thấy được cái sự rung động của thân, nó duy trì cũng giống như là điện chạy trong thân vậy. Nó rần rần nó từ trên xuống dưới. Đó có đúng là cảm nhận toàn thân của mình không ạ?

Trưởng lão: Nó không phải đâu con. Cái đó là cái tưởng của con rồi. Nó nghe như là nó rần rần, rần rần cùng người con đó, từ đầu xuống đến chân. Mà nó với cảm nhận của nó thì nó như thế này nè, con thấy nè. Bây giờ có một cái ngọn đèn nó soi vào, cũng như bây giờ con nhìn vào cái ngón tay của Thầy. Con nhìn vào ngón tay của Thầy hay hoặc là con đưa ngón tay, con nhìn ngón tay con đi. Hai con mắt con nhìn, tức là con thấy từ đầu đến cuối cái chân ngón tay con. Con có thấy cái ngón tay này rung không? Không có rung. Tại vì cái thấy của con mà. Phải không, con thấy không? Còn nó rung đó là nó có những cái nó chạy từ từ, nó rung rung trong người con. Ờ thì cái rung mà nó châm chích, hay hoặc là rung nó có cái trạng thái gì đó, thì nó không phải đâu con.

Tu sinh 1: Nó làm như điện hoặc máu gì nó chạy rần rần, rần rần (Nó rần rần đó - giọng Trưởng lão) trong đó có đúng không ạ?

Trưởng lão: Không đúng con! Cái đó là bị tưởng rồi con, bị tưởng rồi. Bây giờ Thầy nói như thế này nè, con nhìn cái thân con mà con thấy nó rần rần đó là con bị tưởng. Con nhìn cái thân con, con thấy từ chân đến đầu, con lấy con mắt con nhìn đi. Tức là mình quán thân mà, mình nhìn thân từ trên đầu này. Rồi bây giờ Thầy nhìn xuống đây, Thầy thấy cái mặt của Thầy này rồi xuống tới chân. Không nghe gì hết mà Thầy thấy có cái thân thôi. Đó là quán thân trên thân đó. (Thấy biết cái thân - giọng Tu sinh). Thấy biết cái thân chứ không phải là thấy biết cái cảm giác gì trong đó!

Còn bây giờ cảm giác là tại vì mình không có dùng mắt mình thấy, cho nên mình phải cảm nhận cái sự rung động của cái thân, con hiểu không? Bởi vì cái cảm nhận, cái cảm nhận đó. Bây giờ con mắt mà mình thấy, thì con thấy nó không thấy có rung gì cái thân con hết.

(10:09) Nhưng mà khi mà con cảm nhận thì nó phải nương vào cái hơi thở. Mà cái hơi thở thì nó mới có rung động trong cái thân con chứ gì? Nhưng mà không phải thấy nó rần rần, rần rần. Nó rần rần nó chạy như xe lửa thì không phải. Thầy muốn nói làm sao để mà con hiểu. Mà con muốn diễn tả làm sao cho Thầy hiểu đó, đó là cái khó của cái chỗ quán, của cái cảm nhận của cái thân.

Tu sinh 1: Khi mà con ngồi xuống thì mấy hôm nay con chỉ nghĩ ngay chỗ ngón tay thì con cũng nghe trong cái ngón tay nó làm như cái máu nó lưu thông chạy rần rần, rần rần. Hễ con để ý chỗ nào thì chỗ đó nó cũng giống như vậy. Hoặc là con ngồi yên thì con thấy nguyên khắp cơ thể nó cũng giống như vậy. Thì con không biết là có đúng không? Chứ còn qua cái luyện tập do Thầy chỉ mà ngồi xuống rồi mình tập trung vô mình nhìn thấy nhưng mà không thấy cái này, mà sao mấy ngày nay lại thấy được cái này.

Trưởng lão: Bây giờ con đừng nghĩ cái rần rần đó đi, thì nó sẽ thấy toàn thân con. Mình đừng có cảm thấy nó rần rần đây thì bị cái tưởng nó rần rần rồi. Mặc dù mình có cảm nhận thấy cái điều đó đi, nhưng mà không có rần rần gì hết à. Quán cái thân thôi thì lần lượt nó sẽ bình an trên cái sự quán thân. Tức là cái tâm nó không phóng dật mà nó nhìn trên cái thân nó thôi, nó cảm nhận cái thân nó thôi. Mà nó có những cái hiện tượng gì rần rần, rần rần hay có những hiện tượng gì khác lạ thì nó bị tưởng hết hà. Mà nó bị tưởng thì coi chừng nó trật.

Cho nên trong cái sự tu mà quán thân đó con tập, tập rồi có cái gì đó thì mình xả bỏ cái đó ra đi. Nó có cảm nhận gì, xả bỏ nó ra đi. Mình thấy được từ ở trên đầu tới dưới chân mình với một cách bình thường thôi. Theo cái cảm nhận làm sao mình thấy được toàn thân của mình, đó là cái đúng đó con. Còn cái gì mà nó có cái gì mà nghe nó rần rần, nghe nó chạy đâu trong thân mình đó, thì bỏ cái đó ra đi, bỏ đi: “Mặc dù mày có, có kệ mày, tao chỉ biết từ chân lên đầu, từ đầu xuống chân thôi.”

(12:13) Tập luyện một thời gian sau mà nếu mà con xả không được đó thì phải qua tu tâm Xả rồi. Có cái gì mà lạ lạ đó, thì phải qua tâm Xả đi. Chứ hễ mà nhiếp tâm vô quán cái thân, cái bắt đầu nó rần rần, hoặc là nó có cái dạng gì luồn luồn ở trong đó thì thôi, chắc cái kiểu này mình vô cái pháp Tứ Niệm Xứ này không nổi rồi. Tại vì mình không có duyên với nó, cho nên mình quán nó không thấu. Không thấu, thôi để mình qua tâm Xả đi, mình ngồi chơi còn sướng hơn. Quán cái thân này coi bộ khổ quá.

Tu sinh 1: Con thấy đi thì nó không có nhưng mà lúc con ngồi yên tĩnh đó thì nó có.

Trưởng lão: Như vậy là con bị tưởng mất rồi, cái đó là chắc chắn rồi không có trật được. Đi mà mình động mình đi, mình thấy cái thân của mình nó lúc lắc phải không? (Dạ - giọng Tu sinh). Mình cảm nhận cái sự lúc lắc đó là đúng, nó không có cái cảm giác đó.

Mà ngồi im mà nó có thì đó là bị tưởng! (Bây giờ con ngồi thì con cũng thấy trong đó nó rần rần - giọng Tu sinh). Thì đó, đó là bị tưởng, kêu là tưởng toàn thân. Kêu là quán tưởng toàn thân chứ không phải là quán trên thân quán thân. Thì bỏ, con bỏ cái đó đi con. Con có thể con muốn tu tập Tứ Niệm Xứ thì con tập nên đi, nên đi một thời gian nữa. Rồi bắt đầu đi chậm, đi chậm để cho mình nhận coi nó có rần không? Chứ mà nếu con đi chậm mà nó có rần thì cái ông tưởng này lòi mặt ra nữa à. (Con có cần tác ý con xả nó không? - giọng Tu sinh). Xả à con, tác ý xả nó, để cho mình hoàn toàn nó như bình thường, con nhận cái thân con lúc lắc đi thôi. Có vậy đó thì con mới đi vào Tứ Niệm Xứ mới được.

Tu sinh Thanh Trí: Thưa Thầy cho con xin hỏi Thầy. Con có cái trạng thái như thế này, là vì trước đây do con có tập cái pháp của ông Phán, tức là pháp xuất hồn, mà thấy cái trạng thái nó giống giống Tứ Niệm Xứ Thầy. Thầy coi thử giữa cái xuất hồn với cái Tứ Niệm Xứ nó có giống nhau? Tại vì Thầy nói như cái đèn pha thì cái đó đúng. Tức là khi con ngồi đó thì con thấy nó ra ngoài con, ra ngoài con nó nhìn vô con, nhìn vô con thì con quan sát là những cái sẹo trên mặt con nhìn rất là rõ. Con hoảng hồn mà con nói: "Ủa sao không tập xuất hồn mà sao giờ lại xuất hồn"

(14:14) Trưởng lão: Xuất hồn nó nhìn đó chứ.

Tu sinh Thanh Trí: Lúc bấy giờ là con sợ, con cựa, con cựa qua, cựa lại thì thấy cái thân con nó cũng cựa. Như là có một người thứ hai nhìn vào con đó. Nó cựa thì con lay qua lay lại coi thử nó có mất không thì nó cũng không mất (Đúng vậy - giọng Trưởng lão). Thì con không biết nó là cái gì nữa. Nó ở ngoài nó nhìn vô bên trong. Thì thưa Thầy đó là có phải đúng Tứ Niệm Xứ hay là một trạng thái hay lưu xuất như thế nào mà nó làm con suy nghĩ, con thấy nó lạ? Đó có phải là cái pháp xuất hồn nó bị do trước đây huân tập rồi cái tưởng nó lưu xuất ở trong đó rồi bây giờ…​?

Trưởng lão: Đúng vậy. Cái pháp xuất hồn con nó sống trở lại với con đó. Nó sống với con rồi đó, cho nên nó đứng ngoài, nó nhìn cái thân con, nó thấy sẹo đồ đủ. Nó có con mắt tưởng nó nhìn thấy sẹo rồi đó.

Tu sinh Thanh Trí: Không phải Tứ Niệm Xứ phải không Thầy?

Trưởng lão: Không phải Tứ Niệm Xứ đâu con, đó là cái pháp xuất hồn của con đó.

Tu sinh Thanh Trí: Lúc đó con hoảng con bỏ, con đứng dậy đi. Con đi thì nó hết. Rồi có một lần nữa đó thưa Thầy. Cái này thì theo như Thầy dạy con ở trong thất thì nó là luyện, chứ không phải là luyện thì bị cái trạng thái này nó cứ miết vô con. Tức là con ngồi vô một lát đó là bắt đầu là con thấy nó làm như lính canh đó Thầy. Tức là y như có một người nó liệng vô nó canh con. Cứ nó canh con thì con thấy không được, tại vì nó mờ mịt nó không có biết rõ ràng. Thì con thấy không được, cái trạng thái này không được thì con bỏ, con đứng dậy con đi. Đi thì mất mà vô ngồi đó, chỉ có thời gian ngắn thôi là bắt đầu nó liệng y như nó không ngủ đó Thầy, nó liệng nó canh nữa đó Thầy. Coi như không muốn mà nó canh. Cứ nó canh như vậy thì mấy cái trường hợp đó phải có cái cách nào?

(15:56) Trưởng lão: Phải bỏ hết những cái pháp đó con, không có tu được mấy cái pháp đó đâu (Dạ - giọng Tu sinh), xả hết. Cho nên nếu mà con bị những cái trạng thái của tưởng do từ trước con tập luyện đó, gần như là bị điên đó ha. Thì bây giờ đó con tập là nó sống lại đó (Dạ - giọng Tu sinh). Cho nên vì vậy thôi bỏ hết đi, tu tâm Xả chắc ăn à. Con thì giờ tu tâm Xả, chứ tu Tứ Niệm Xứ mà nhìn thân cái bắt đầu nó có cái thằng, nó nhảy ra nó ngồi nhìn thì không được. Rồi con thì có cái thằng nó xuất hồn ra, nó ngồi đó nó nhìn lại thì không được rồi (Là bỏ phải không Thầy? - giọng Tu sinh). Bỏ đi con.

Tu sinh Thanh Trí: Không chấp nhận nó. Tại vì con không thích tu tâm Xả. Con muốn đi sâu vào pháp Tứ Niệm Xứ.

Trưởng lão: Ôm cái pháp Tứ Niệm Xứ chớ gì? Thì con phải bắt đầu, bây giờ con chỉ còn có đi kinh hành thôi, để nhìn thấy cái thân rung động của con thôi thì may ra. Mà không khéo, nó có thằng, nó đứng nó coi rung động nữa (cười) thì không được. Con cứ tập đi, tập để mình cảm nhận được sự rung động của mình. Chính cái ý thức, đây là đức Phật hoàn toàn lấy ý thức mà tu, chứ không phải lấy cái gì khác hơn hết.

Tu sinh Thanh Trí: Vậy con cũng hiểu là con không chấp nhận thì con bỏ. Bỏ thì con đi, mà hễ vô ngồi đó nó lại coi như nó liệng vô y như có cái thằng nó ngồi nó canh con.

Trưởng lão: (cười) Đúng là tu sai rồi, bởi vậy nó nguy hiểm lắm. Bỏ nó khó lắm, chứ không phải dễ đâu. Cho nên tu Tứ Niệm Xứ này lơ mơ là mấy con bị ức chế, là một. Hai là mấy con sẽ bị tưởng hết (Dạ thưa Thầy, con cảm ơn Thầy - giọng Tu sinh). Cho nên phải bỏ hết những cái trạng thái đó mới được.


658- NẾU KHÔNG CÓ LINH HỒN THÌ CÁI GÌ SẼ DẪN NGHIỆP LỰC ĐI TÁI SANH?

 

658- NẾU KHÔNG CÓ LINH HỒN THÌ CÁI GÌ SẼ DẪN NGHIỆP LỰC ĐI TÁI SANH?

(00:38:12) Phật tử: Dạ Thưa Thầy xin Thầy hoan hỷ giảng cho con được rõ. Như Thầy nói là sau khi chết thì không có cái linh hồn, vậy thì cái gì sẽ dẫn cái nghiệp lực, cái quả báo để mà đi tái sanh luân hồi suốt kiếp?

Trưởng lão: À, con đã nói cái nghiệp lực, tức là cái nghiệp con đã tạo ra nó thành một cái lực. Thì cái lực là nó phải đẩy đi chứ, chứ cái lực nó không lẽ nó đứng một chỗ mà gọi là sao lực được.

Thầy nói bây giờ, Thầy nói cái tay Thầy có lực, mà Thầy không có gồng, không có co, không có bóp gì hết làm sao có lực, phải không? Mà nó có lực thì Thầy gồng lại vậy Thầy có lực không, phải không? Thầy nắm lại như vậy có lực không? Mà thầy để cái tay xuôi như vầy thì có lực không? Mà đã nói nghiệp lực thì tức là con bỏ cái này, cái lực nó đẩy đi, nó đi tái sanh không biết là chỗ nào nữa mà nói nữa.

Vì cái nghiệp lực, là cái nghiệp là cái tạo thiện hay ác. Cái lực đó nó đẩy đi, cái lực của thiện ác nó đi chứ đâu phải có cái gì của ba con mà đi, phải không? Mà con làm cái điều ác, điều thiện hằng ngày, hằng ngày sống con làm điều thiện, điều ác, do đó nó trở thành một cái lực.

Cũng như bây giờ một người mà nghiện rượu, do cái lực nghiện của họ, họ nghe rượu cái họ thèm, phải không? Đó là cái lực, cho nên bây giờ "ghé quán uống một ly coi", thì uống vô ly thấy khoẻ quá, làm cho nó hăng hái, mà không uống cái ông lừ đừ, phải không? Đó là cái nghiệp lực, do vì vậy đó nó thúc đẩy mình đi. Mà cái nghiệp thiện thì nó thúc đẩy ở cái góc độ thiện.

Cho nên vì vậy khi mà cái người cha mình mất đi, thì cái nghiệp lực đó nó sẽ giao cảm được cái nơi mà sanh của cái nghiệp lực nó tương đồng. Thì cái người đó, họ có cái hành động nhân quả nó tương đồng với cha mình hồi còn sống làm những cái nhân quả đó. Cho nên nó đẩy đi lại cái chỗ đó để mà thực hiện các nghiệp lực kế tiếp, con hiểu chưa?

Kế tiếp cái nhân quả nó sinh ra con người nó mang theo cái nghiệp lực đó. Nó tương ưng với cái nghiệp lực của cái người cha, của cha mình trong cái hiện kiếp của mình. Thì cái người cha mẹ của cha mình trong cái kiếp tới đó, thì nó là cái nghiệp lực của cha mình hiện tại ở đây. Cho nên cái nghiệp lực của cha mình ở đây, nó đưa lại cái nghiệp của cái người kia, để nó tương ưng với cái nghiệp của người kia mà trở thành cha của cái người chết đó, con hiểu chưa?

(00:40:18) Phật tử: Dạ con muốn tìm hiểu cái gọi là cái linh hồn hay là cái Thức đó thưa Thầy.

Trưởng lão: À, nó không còn có nữa, nó chỉ còn có hành động thiện ác của con nó trở thành cái nghiệp lực. Bởi vì bây giờ tại sao mà người ta vừa nói cái lời nặng cái con giận liền. Đó là cái nghiệp lực, nó nhanh như vậy, thì cái đó nó còn. Mà cái chỗ mà gọi là con giận thì nó không phải, đó là cái nghiệp lực.

Cho nên Phật thấy rằng đó là cái nghiệp, chứ không phải là cái con giận, mà con cứ nghĩ rằng tại con giận, cái linh hồn mình giận, cái tâm mình giận. Chứ sự thật ra cái nghiệp lực nó làm cho mình thấy, cảm thấy như mình giận, vì vậy mình chấp, mình thấy có mình giận. Như vậy là mình chấp ngã, ở trong mình có mình giận rồi, chứ sự thật ra cái nghiệp đó nó giận chứ không phải là mình giận, nhưng mình lầm chấp, mình thấy mình giận, các con hiểu chỗ đó chưa?

Cho nên Phật nói: "Như vậy mới giải thoát được người ta". Người ta hiểu được, người ta thấy: "Ờ, cái đó đâu phải mình giận, mà cái đó là cái nghiệp lực nó giận". Bởi vì hằng ngày con bị người ta chọc tức con giận, bây giờ con tức giận quá, đó con hiểu không? Đó là thành cái nghiệp lực, vì vậy mà cái đó nó đi tái sanh. Cho nên cái nhân quả tái sanh, chứ không phải vì cái linh hồn mình tái sanh, các con hiểu không?

Mà đó tương ưng lắm, nó hay lắm. Nó ở đây mình hành động thiện ác như thế nào, nó tương ưng với những cái người xung quanh nó, với những người nước khác nó tương ưng được. Thì bởi vì nó không có cái không gian, cái không gian nó không có trải dài đối với nó. Cho nên cái nhân quả đó, nó tương ưng cái nó tái sinh ngay liền đó. Nó hợp với cái đó là nó ngay đó, là nó trở thành cái bào thai liền.

Phật tử: Mô Phật cho con thưa hỏi: Khi mình tu tỉnh thức thì khi nào là mình nhận biết được tỉnh thức? Và cái trạng thái của tỉnh thức nó như thế nào?

Trưởng lão: À, để Thầy chỉ dạy cho rõ ràng.

Bây giờ thí dụ như con tỉnh thức, cái hơi thở ra con biết hơi thở ra, hơi thở vô biết hơi thở vô. Con không có niệm nào mà con vẫn duy nhất con biết cái hơi thở ra vô, đó là con tỉnh thức trong hơi thở, phải không?

Bây giờ con đi mà con biết từng bước đi, con bước, bước, bước đi mà con không có nhớ cái gì hết, mà con không quên bước đi con, thì đó là tỉnh thức ở bước đi.

(00:42:05) Thì cái trạng thái mà tỉnh thức đó, nó cái tâm của con bây giờ nó thanh thản, mà nó không có cảm thấy lo lắng. Mà con khởi niệm lo cái thì nó mất cái tỉnh thức rồi, phải không? Cái tỉnh thức thì nó ở trong cái trạng thái thanh thản của mình, nó nhẹ nhàng thanh thản đó là tỉnh thức.

Mà nếu mà ở trong tỉnh thức mà nghe, nó nghe cái sự gì an lạc thì cái thanh thản nó cũng mất rồi. Nó có cái trạng thái thanh thản, tức là có cái trạng thái dục nào đó nó xen vô cái mình thích thú thì coi như mình ngồi thiền, mình nghe nó hỷ lạc quá, thì cái đó là nó thật sự ra nó mất cái trạng thái thanh thản mất rồi, bị cái hỷ lạc đó nó xen vô.

Thì cái đó là con ở trong cái tỉnh thức, ở trong cái trạng thái hỷ lạc, cho nên đó là sai, cũng sai rồi. Nó bị là xúc tưởng hỷ lạc nó hiện tướng nó ra, nó làm con mất cái tâm thanh thản của mình. Đó là con mất rồi, con bị tưởng thức rồi, là con sai rồi. Cho nên ngồi thiền mà nghe hỷ lạc cái mê "Trời ơi tôi hôm nay ngồi thiền nghe nó hỷ lạc quá trời, tôi thích". Đó là người đó đã lạc vào thiền bậy rồi đó, nó sai rồi.

Hôm nay Thầy chỉ những cái trạng thái, tất cả những cái gì mà các con đã không hiểu, thì các con hiểu. Bây giờ các con sẽ thấy rõ được cái sai, cái đúng.

Bây giờ các con còn hỏi gì nữa không? Còn cái gì hỏi nữa đi.


664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...