Thứ Ba, 27 tháng 2, 2024

551- NĂNG LỰC ĐẶC BIỆT CỦA TƯỞNG

 

551- NĂNG LỰC ĐẶC BIỆT CỦA TƯỞNG

(39:01) Trưởng lão: Như hồi nãy Thầy nói tưởng nó rất là đặc biệt lắm mấy con. Cũng như mấy con đã nghe một số nhà ngoại cảm mà trong đất nước chúng ta đã thấy rất rõ. Đại diện như cô Bích Hằng, hay là bác Nhã, hay là chú Phương, hay là cháu Phương, tất cả mọi người này họ đều có cái tình trạng ngoại cảm. Đó thì tất cả những cái trạng thái ngoại cảm nó từ đâu lưu xuất ra? Các con cũng có hết, người nào cũng có. Đó là cái tưởng của mấy con chứ cái gì. Cái tưởng nó hoạt động, còn mình thì không hoạt động, cho nên mình làm không được. Còn cái tưởng nó hoạt động, nó cũng đôi mắt này mà cái tưởng nó hoạt động thì mình nhìn dưới lòng đất là mình thấy có bộ hài cốt ở dưới. Cho nên các cái nhà ngoại cảm họ đi tìm hài cốt, hài cốt liệt sĩ.

Rồi cái tưởng mà nó xuất hiện, với một cái bàn tay của chúng ta như thế này nè, mà cái tưởng nó xuất hiện nó hoạt động, chúng ta rờ cái bệnh, bệnh hết mấy con. Cái bàn tay kỳ diệu lắm, bàn tay trị bệnh hay lắm. Cho nên ở trong đất nước chúng ta có một lúc có một ông thầy nước lạnh. Ổng chỉ cần rờ cái ly nước lạnh này thôi mà đem uống là hết bệnh, gọi là ông thầy nước lạnh. Còn ông thầy lá cây nữa mấy con. Mấy con chặt lá, ba cái lá xà cừ bó một bó vậy, ổng lại ổng vuốt cái lá cây thôi, đem về sắc uống đi, hết bệnh. Ổng chỉ nói vậy thôi, về uống hết bệnh đó mấy con. Tại sao lại lạ vậy? Còn mình sao bẻ vô mình sao không uống mà đợi ổng phải rờ vuốt ở đó cái rồi uống hết. Đó là cái tưởng ổng hoạt động, còn mình có cái tưởng hoạt động đâu mà rờ vuốt hết. Cho nên cái tưởng nó rất hay mấy con.

Bởi vì thật sự ra đối với Thầy, Thầy sử dụng được cái tưởng. Bởi vì mình tu rồi mình làm chủ mà, mình hoạt động được cái tưởng. Thầy làm ông thầy lá cây cũng được chứ có gì đâu. Lúc bây giờ cũng như là Thầy muốn cho mình hoạt động được cái tưởng thì ý thức Thầy dừng lại, cái tưởng nó hoạt động. Thì những người mà cái tưởng họ hoạt động như có linh hồn nhập, họ phải thắp nhang, có phải không? Mấy con thấy họ phải lâm râm một vài câu khấn khứa cái linh hồn người nào đó, thì do đó thấy cái người này nó khác lạ rồi. Bình thường thì họ chưa có gì, mà họ thắp hương lên rồi họ lạy, rồi họ lâm râm khấn khứa một hơi, thì thấy mặt họ dường như xem xét. "Ôi cái này là cái linh hồn nào nhập vô rồi".

Nhưng sự thật đâu phải. Cái tưởng nó hoạt động, cái tưởng của người đó nó hoạt động cho nên nó thay đổi cái sắc mặt, nó thay đổi cái tướng của người đó đi. Rồi bắt đầu cái giọng nói của cái người đó nó cũng khác nữa. Nếu mà cái người mà họ lâm râm khấn là người đàn ông, mà cái người mà ngoại cảm này là đàn bà thì bắt đầu họ thốt ra lời nói y như người đàn ông nói, chứ không phải là cô này nói nữa. Các con thấy nó hay đến cái mức độ nó thay đổi. Cũng từ một cái con người phụ nữ mà bắt đầu bây giờ nói tiếng đàn ông. Nó làm như cái vong linh của đàn ông nó nhập vô cái người đó nói, các con thấy không? Vì vậy làm sao người ta không tin có linh hồn. Nhưng sự thật đâu phải. Đâu có linh hồn ai nhập.

(42:11) Đức Phật đã xác định thân ngũ uẩn của chúng ta có năm uẩn, khi chết rồi không có một uẩn nào còn hết. Thế thì cái linh hồn ở chỗ nào? Nó không có. 33 cõi trời đức Phật xác định là Tưởng Tri chứ không phải Liễu Tri. Tức là 33 cõi trời là cõi tưởng chứ nó không phải có thật, các con hiểu điều đó. Cho nên nó không có thế giới siêu hình, nó không có ông Thần, ông Thánh, không có ông Chúa, ông gì hết. Nó không có ông Ngọc Hoàng Thượng Đế nào hết, mà chúng ta giàu tưởng tượng, tự tưởng tượng ra. Rồi chúng ta thấy linh hiển: "À, tôi cầu khẩn sao cũng có". Thì cái linh hiển là do cái tưởng của mấy người hoạt động mới linh hiển chứ, đâu phải có ông đó mà phù hộ mấy con. Cái chuyện đó không có đâu.

Cho nên mấy con luôn luôn lúc nào cũng ở trong cái trạng thái, cái sự hiểu biết nó luôn luôn ở trong cái trạng thái hoạt động của tưởng đó mà thôi, không có gì khác lạ. Cho nên những cái chuyện mà gọi là mầu nhiệm, linh thiêng của con người hoàn toàn ở trong tưởng của chúng ta xuất hiện mà thôi. Cho nên mấy con tu mà mấy con lọt trong tưởng là rất nguy hiểm cho mấy con, rất nguy hiểm. Khi mấy con lọt trong pháp tưởng thì mấy con thuyết giảng đủ thứ mà mấy con không làm chủ được sanh, già, bệnh, chết.


550- TU TẬP ỨC CHẾ TÂM, DIỆT Ý THỨC THÌ TƯỞNG SẼ XUẤT HIỆN.

 

550- TU TẬP ỨC CHẾ TÂM, DIỆT Ý THỨC THÌ TƯỞNG SẼ XUẤT HIỆN.

Trưởng lão: Cái mục đích tu của Đại thừa, của kinh sách Đại thừa, của Thiền Đông Độ là mục đích xây dựng một cái thế giới tưởng, chứ không phải là xây dựng cái hành động làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Bởi vì vô cái Không tưởng rồi còn biết cái đường nào mà làm chủ. Nhiều khi vô trong đó không biết đường ra nữa chứ ở đó, nó lọt trong Không rồi đâu có biết làm sao ra. Mà nếu may nó xuất ra được thì cũng mừng, chứ không khéo nó ở trong đó nó chết luôn, chứ đâu phải dễ.

(36:20) Đó mấy con thấy Thầy nói như thế này. Như nhục thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường, mấy con có đến thăm mấy con biết, đó là cái bộ xương của các ngài. Mà các ngài ngồi tu mà sao lại nó không thối tha? Cho nên người ta mới để lại. Chứ cỡ thối thì người ta sẽ đem chôn chứ người ta dám để đó không? Thật sự nó không thối. Vậy nó không thối là các vị đã ở chỗ nào mà nó không thối? Mấy con thấy rất rõ. Nếu không lọt trong Không Vô Biên Xứ Tưởng thì bao giờ thân chúng ta cũng bị thối, cũng đều hôi thối hết. Cái thân này nó bằng đất, phải không? Mà nó hôi thối dữ lắm. Một người mà ở đây mà lỡ chết mà cứ để ngồi như thế này thì cả cái xóm này phải dời đi. Không ai ở đây mà hít thở nỗi, nó thối dữ lắm, các con hiểu chưa?

Cho nên vì vậy mà tại sao nhục thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường không thối mà người ta để lại được? Là tại vì các ngài nhập vô Không tưởng. Bởi vì kinh sách của các ngài có để lại nói cách thức các ngài mà nhập được như vậy như thế nào đâu. Cho nên Thầy biết rằng thực ra thì cũng phải theo kinh sách của Đại thừa, của Thiền Tông mà các ngài nhập vô Không tưởng chứ không cách nào khác nữa hết. Đó là bằng chứng cụ thể. Cho nên khi mà nhập vô Không tưởng các ngài đâu có biết đường ra. Người ta có Dục Như Ý Túc người ta mới muốn ra, muốn vô như thế nào, thiền có xuất, có nhập. Chứ thiền mà không xuất, không nhập.

Các con nghe Thiền Đông Độ dạy chúng ta thiền không xuất không nhập. Thiền này đi vô rồi thì không biết đường đi ra thì có nước chết ở trong đó thôi. Vì vậy mà ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường chết trong Không Vô Biên Xứ Tưởng.

Mấy con mới tu tập thì nó còn ra vô đó, chứ mấy con vô lâu rồi biết. Vô từ 3 giờ, 1 ngày, 2 ngày rồi mấy con hết đường ra, nó dính ở trong đó rồi, nó dính trong cái thân rồi, ý thức nó không làm việc nữa mấy con, nó dừng rồi. Còn bây giờ mấy con vô trong 1 tiếng, nữa tiếng đồng hồ, cái Không - không có vọng tưởng, nó còn ra được. Bởi vì nó có 1 tiếng. 2 tiếng cái ý thức nó chưa có dừng. Chứ cho nó 1 ngày, 2 ngày rồi mấy con biết nó dừng luôn, ý thức nó dừng luôn là kể như là mình chết luôn. Mình chết mà mình chỉ sống ở trong cái tưởng Không đó thôi. Đó là cái sai của Thiền Đông Độ, của kinh sách.

Bởi vậy kinh sách Đại thừa mà như kinh Di Đà dạy chúng ta niệm Phật bảy ngày nhất tâm nhớ chỉ còn có câu niệm Phật, thì cái tưởng nó phải xuất hiện nó hoạt động chứ sao. Đó là mình luyện cái tưởng của mình hoạt động, ý thức nó đâu có hoạt động được. Bởi vì nhất tâm rồi thì nó còn cái ý thức nó làm việc chỗ nào đâu? Mà suốt bảy ngày như vậy thì cái thế giới tưởng nó phải xuất hiện chứ sao. Cho nên mới thấy cảnh giới Cực Lạc, mới thấy này kia, đó là cái thế giới tưởng. Cho nên mấy con đừng có xây dựng cái thế giới tưởng.


549- TƯỞNG THỨC

 

549- TƯỞNG THỨC

(6:42) Trưởng lão: Bây giờ nói về tưởng thì Thầy sẽ nói cho mấy con thấy cái tưởng của chúng ta rất là đặc biệt. Người nào cũng có cái tưởng hết mấy con. Bởi vì trong chúng ta người nào cũng có chiêm bao. Mà chiêm bao thì đó là tưởng hoạt động, chứ không phải ý thức chúng ta hoạt động trong giấc mộng được. Cũng như bây giờ các con ngồi nghe Thầy thuyết giảng Thầy nói thì đó là ý thức, còn trong giấc mộng thì nó khác mấy con. Nó cũng nghe, cũng thấy, cũng biết, cũng tiếp giao mọi người, nhưng mà tỉnh dậy thì chúng ta biết rằng đó là chúng ta đang ngủ, nằm chiêm bao. Nó khác, đó là tưởng thức đó mấy con. Nhưng mà tưởng thức nó không phải hoạt động trong cái giấc mộng không. Mà trong những người lên đồng nhập cốt, những người mà họ lên đồng nhập cốt cũng là tưởng hoạt động đó. Rồi những nhà ngoại cảm mấy con, cũng là tưởng đó.

Nói đến tưởng thì nó vô vàn. Cho nên khi mà chúng ta tu tập mà ức chế ý thức của chúng ta, thì chúng ta sẽ lọt vào cái Không tưởng trước. Nghĩa là bây giờ ngồi thiền mà không vọng tưởng chứ gì, tức là ý thức nó mất, tức là chúng ta lọt vào trong Không tưởng đó. Mà khi Không tưởng nó không phải nó ở không không vậy không. Thì trong khi đó nó lọt trong Không tưởng rồi thì nó phải xuất hiện 18 loại tưởng. Cho nên có nhiều người, người ta tu một thời gian sau thì Pháp tưởng xuất hiện. Cái người này ra họ thuyết giảng, họ nói rất hay là bị Pháp tưởng rồi đó.


548- NHẬN BIẾT VÀ TÁC Ý KHI MÌNH BỊ TƯỞNG

 

548- NHẬN BIẾT VÀ TÁC Ý KHI MÌNH BỊ TƯỞNG

(1:57:40) Trưởng lão: Rồi, bên Nam mấy con có hỏi Thầy gì không con?

Phật tử: Kính bạch Thầy…​(không nghe rõ) Có lúc con mới nghĩ con sai cái gì đó. Trong tư tưởng con, nó xuất hiện là con biết con sai. Đó là cái tưởng.

Trưởng lão: Đúng rồi con, mỗi lần mình biết sai, cũng đều bị tưởng vô nên biết sai. Chứ bây giờ con chưa có Tam Minh nổi đâu. Tại vì sức thanh tịnh của tâm mình, mình còn sống ở trong hoàn cảnh của gia đình, của mọi người thì cái tâm của mình lúc thì yên ổn, lúc thì mê. Bị ngoại cảnh, nên nó chưa phải thanh tịnh hoàn toàn. Hiện bây giờ, cái điều mình biết, giao cảm được điều đó, hoàn toàn là tưởng hết mấy con.

Cho nên khi đó, con bảo: "Dừng lại! Không cần biết nữa" thì nó sẽ dừng lại. Không khéo nó hoạt động quá (mức) đi thì con sẽ trở thành một người mất bình thường, mà ở ngoài đời người ta gọi là thằng này tu riết nó điên rồi. Rồi từ trên gương mặt của con, nó cũng thay đổi, coi (giống) như là cái người bị điên đó con. Con hiểu không? Nó không còn bình thường, nó bị điên, nó thay đổi. Nó làm như khờ khờ, nó làm như là người sống ở đâu đâu, thế giới nào…​ Đó là bị tưởng rồi đó con, nó sống ở trong cái tưởng nặng, nó sống ở trong cái thế giới không phải là con người của mình nữa. Cho nên bỏ những cái đó đi! Mình tác ý, muốn bỏ thì có phương pháp tác ý con.

Phật tử: Thưa Thầy nó có trường hợp tưởng…​(không nghe rõ)

Trưởng lão: Nó có khởi ham muốn cái gì đó thì con sử dụng: "Quán ly tham tôi biết tôi hít vô, quán ly tham tôi biết tôi thở ra" rồi con hít vô, thở ra; rồi con tác ý nữa để cho nó ly cái tham đó đi. Tham dục, tham tiền, tham bạc, tham ăn, tham ngủ đều là tác ý đuổi hết để cho nó không còn nữa, cách thức mà…​ Con nhớ trong Định Niệm Hơi Thở Phật có dạy, con tu tập như vậy đó.


547- SỰ THẬT VỀ BÙA MÊ THUỐC LÚ

 

547- SỰ THẬT VỀ BÙA MÊ THUỐC LÚ

(01:36:41) Cho nên thân Thầy cũng lưu lạc dữ lắm, lưu lạc giang hồ. Nhưng Thầy không có giang hồ mấy con, mà có lưu lạc. Lưu lạc của đời sống rồi lưu lạc trên sự tu tập của mình. Cho nên hiện giờ mấy con về đây ở với Thầy, Thầy nói thật sự mấy đứa này giống Thầy. Dám bỏ quê hương của mình đi chỗ này, chỗ kia, đi tìm đạo…​ Đó là cái quyết tâm của mình, chính Thầy ngày xưa cũng vậy đó.

Cho nên mấy con mà quyết tâm bỏ nơi chỗ (của) mấy con mà đến đây với Thầy, đó là mấy con có sự quyết tâm. Quyết tâm lắm đó, chứ còn không quyết tâm chắc chắn là gia đình của mấy con lôi mấy con, với danh với lợi của thế gian lôi mấy con, không bao giờ mấy con dám đến đây, bởi vì danh lợi nó cũng mạnh lắm. "Ờ, bây giờ tôi trên Đại họ,c tôi ra rồi, bây giờ cũng có công ăn việc làm, cũng làm giám đốc này kia nọ, bây giờ bỏ không được. Không bỏ được!” Nó lôi mấy con, cái danh với cái lợi lôi mấy con dữ lắm. Cho nên khi quyết tâm thì phải đi tới nơi tới chốn mấy con. Chứ không khéo mấy con đi lừng chừng thì uổng lắm mấy con!

Ở đây không còn là mấy con đến để tham cứu, để nghiên cứu chơi…​ Không phải đâu! Vừa nghiên cứu biết để thực hiện được sự làm chủ bốn sự đau khổ của mình, quyết định cuộc đời mình. Ai cũng có bốn sự đau khổ này hết! Đức Phật còn bỏ sự giàu sang, bỏ cả vợ con mình để đi tìm sự giải thoát bốn sự đau khổ này thì chúng ta sá gì, cái danh lợi của thế gian này, có nhằm nhò gì đối với một nhà vua như đức Phật ngày xưa mấy con? Lấy gương hạnh của đức Phật thì chúng ta so sánh mình không có cái gì đâu. Cho nên mình quyết tâm, khi biết được chánh pháp của Phật mình nỗ lực mấy con, chẳng có hề lui bước, nỗ lực! Hôm nay có duyên mấy con nghe được Thầy, mấy con phải nỗ lực quyết tâm, còn mấy con không quyết tâm đó là mấy con phụ công ơn Thầy.

(01:38:23) Nãy giờ Thầy nói quá nhiều mà mấy con không tu tập là mấy con phụ lòng Thầy. Mà tu phải tu cho đúng, đừng tu sai mấy con. Mà tu đúng thì có Thầy hướng dẫn, Thầy sẽ không bỏ mấy con, bất cứ một người nào, nhưng mà mấy con phải ráng. Chứ mấy con mà tu cái kiểu nghe ở đâu có ông Thầy bùa, Thầy chú nào hay, mấy con lo luyện bùa, luyện chú cho nó có thần thông; cái kiểu đó, Thầy dẹp hết.

Bùa chú không có làm gì, gạt người ta đó mấy con, làm cho người ta lọt trong tưởng. Cho nên ở đây có nhiều người cũng thuật lại cho Thầy bị bùa mê thuốc lú thế nào…​ Tại vì mấy người mê nó thì nó mới mê mấy người, chứ làm sao mà bùa gì mê ai? Sao họ không ếm Thầy cho Thầy mê họ đi? Thầy có tin đâu, làm sao mê? Tại vì mấy người mê bùa cho nên mấy ông Thầy bùa mới làm cho mấy người mê, chứ còn mấy người đừng có mê thì làm sao mà mấy ông ếm được mấy người!

Cho nên nói bùa mê, thuốc lú là tại do mình chứ không phải là do bùa mê, thuốc lú nó làm được. Một người tinh thần vững vàng thì không bao giờ có bùa mê thuốc lú làm được. Thầy nói thật sự ra cái người yếu bóng vía là như thế này: Nghe mấy ông thầy bùa đọc thần chú lâm râm…​ Một ông thì chưa gì; ba, bốn ông xúm với nhau đọc thì "Trời đất ơi, nghe nó cũng hay lắm! " Vì cái ông đọc chú cũng giống như là mình tụng kinh vậy đó. "Mấy ông đọc nghe lâm râm nghe cũng ớn thiệt! ". Nhưng người mà yếu thì sợ thiệt, mà những người mạnh mẽ chẳng làm gì được. Nó đọc một hơi nó làm không được thì nó rút lui, không có làm sao mà nó áp đảo được tinh thần người vững vàng. Chết thì mình cứ nghĩ chết là do nhân quả chứ không phải bùa chú gì giết được mình nên không có sợ.

Bởi vậy Thầy nói nhân quả là hay lắm, phải không? Con người chết là có số, có mệnh, có nhân quả chứ không phải khi không mà ai giết được, không có bùa chú nào giết được. Cho mấy ông tập trung đó, một chục ông thầy bùa cùng nhau niệm đi rồi vẽ bùa dán xung quanh nhà đi thử coi làm gì tôi được, thì rốt cuộc rồi nó gỡ đi về hết. Không! Thầy nói thật sự, tinh thần mình mạnh lắm mấy con! Bởi vì một người có ý chí không bao giờ chịu đầu hàng trước một cái gì, không sợ hãi.

Bởi vậy cho nên đức Phật dạy chúng ta phải nhiếp phục khiếp đảm và sợ hãi. Chính chỗ này nó ảnh hưởng rất lớn cho chúng ta, làm cho chúng ta đau khổ. Cho nên chúng ta luôn luôn lúc nào cũng mạnh mẽ, không sợ gì hết.


546- CÁCH THỨC HOẠT ĐỘNG TƯỞNG UẨN CỦA CÁC NHÀ NGOẠI CẢM

 

546- CÁCH THỨC HOẠT ĐỘNG TƯỞNG UẨN CỦA CÁC NHÀ NGOẠI CẢM

(01:21:44) Còn các nhà ngoại cảm tại sao họ vừa ý thức mà vừa tưởng thức? Hai cái này hoạt động, nó câu hữu, nó hoạt động với nhau. Cái người mà ngoại cảm, lúc thì họ sử dụng cái ý thức của họ, họ đi đây, đi đó đều do ý thức. Nhưng mà cái gì mà ý thức không biết thì họ im lặng, họ giữ yên lặng lại hay hoặc là họ đốt hương mấy con. Các con thấy họ đốt nhang làm như họ cầu khẩn, làm kiểu như nhập đồng vậy đó, các con hiểu chưa? Bắt đầu bây giờ cái tưởng nó mới hoạt động được, nó hoạt động được nó mới biết hài cốt nằm chỗ đó chứ nếu mà không đốt nhang, cô này cô cũng không tìm được đâu. Mấy con hiểu chưa?

Cho nên mấy con xét lại, qua đọc lại những câu chuyện huyền bí, có một số người đi tìm hài cốt đó. Có một số người có được những sự mầu nhiệm mà đi tìm hài cốt dưới lòng đất hoặc là giao cảm được với điều này thế kia mà đã ghi chép lại trở thành sách. Mấy con nghiên cứu coi, trước khi họ làm một điều gì mà ngoài ý thức của họ (thì) nó phải có một hình dáng như là nhập đồng, lên cốt thì nó mới làm được. Đó, nó đâu có cái gì đâu! Mình thấy rõ ràng nó phải tạo cái thế để cho cái tưởng thức của chúng ta hoạt động. Mà nó hoạt động được thì nó làm việc được, chứ còn ý thức của chúng ta không thể làm được cái chuyện đó. Không thể nhìn dưới lòng đất mà thấy hài cốt được, không thể giao cảm được với từ trường của hình ảnh của những người đã chết còn lưu lại trong không gian. Ý thức chúng ta không giao cảm được nhưng tưởng thức nó giao cảm được.

(01:23:17) Cũng như ở đây có một người thắt cổ chết mà cái hình ảnh thắt cổ chết nó còn lưu lại chứ cái người đó người ta đã chôn mất rồi, phải không? Nhưng người mà tưởng giao cảm được thì người ta thấy được người đó đang thắt cổ chết ở trên cái cây đó mà người ta treo tòn ten.

Mấy con thấy rõ, cái tưởng hoạt động thì nó giao cảm được. Cho nên trong thân của chúng ta có đủ những cái mầu nhiệm nhưng chúng ta không tập luyện. Không tập luyện thì chúng ta không làm được việc gì hết, chỉ dùng ý thức của chúng ta để tạo danh, tạo lợi, chạy theo dục, ham muốn,…​ Chỉ có vậy mà thôi, không có làm được cái gì mà gọi là mầu nhiệm, kỳ lạ.

Cho nên chúng ta phải nỗ lực! Chúng ta nỗ lực để tu tập là nhằm mục đích giải quyết bốn sự đau khổ của chúng ta: sanh, già, bệnh, chết; chứ chúng ta không có muốn đi làm nhà ngoại cảm đâu.

Cũng như bây giờ, cỡ Thầy muốn đi làm nhà ngoại cảm chắc dễ lắm mấy con. Đi tìm hài cốt chứ có làm cái gì, thì nó dễ lắm mấy con. Thầy dùng tưởng được mà, Thầy làm được chuyện đó. Bây giờ người ta cứ mời Thầy đi chỗ này chỗ kia thôi, rồi cho ăn cho uống, rồi khen ngợi, rồi này kia…​ Vô cơ quan tiềm năng về con người thì họ cũng cho Thầy là nhà ngoại cảm, có vậy thôi. Cũng cực khổ Thầy chứ làm cái gì? Để ở nhà, Thầy ngồi chơi cho sướng, ngồi tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự không phải hạnh phúc sao? Đi ra ngoài tiếp duyên nói chuyện này, chuyện kia làm động thêm chứ làm gì. Thôi, để mấy người mà người ta chưa biết tu người ta làm nhà ngoại cảm, người ta đi tìm, còn mình đã biết tu rồi ngồi nhà chơi cho sướng.


545- THIỀN ĐỊNH CỦA NGOẠI ĐẠO MẠO DANH PHẬT GIÁO

 

545- THIỀN ĐỊNH CỦA NGOẠI ĐẠO MẠO DANH PHẬT GIÁO

(40:41) Cho nên khi mấy con trải qua những cái hơi thở rồi mấy con tu để ly dục, ly ác pháp thì người ta sẽ lần lượt…​ Đến khi các con tu ở trong Chánh Niệm, tức là trên Tứ Niệm Xứ thì người ta dẫn dắt tới đó rồi người ta hướng dẫn từ một giờ cho đến hai giờ, cho đến một ngày, hai ngày…​ Người ta hướng dẫn cho mấy con đến khi tâm con bất động hoàn toàn trên Tứ Niệm Xứ, tức là "Trên thân quán thân". Suốt bảy ngày đêm mà tâm bất động như vậy, cái tâm mà quán thân như vậy thì nó sẽ đủ Tứ Thần Túc, bốn cái lực như Thần gọi là Tứ Thần Túc. Tứ là bốn, Thần là Thần lực, túc là đủ, muốn cái gì nó làm đủ cái nấy. Thí dụ như Dục Như Ý Túc, các con muốn thân tâm con làm cái gì thì nó làm cái đó, muốn chết nó chết mà muốn sống nó sống, đó gọi là Dục Như Ý Túc.

Định Như Ý Túc là mấy con sẽ nhập các định, muốn nhập định nào nó sẽ nhập định nấy. Bây giờ, từ lâu tới giờ mấy con không biết cái “Không Định” như thế nào thì nó sẽ nhập vào Không Định. Con bảo thân tâm con phải nhập vào Không Vô Biên Xứ Định thì nó sẽ nhập vào Không Vô Biên Xứ Định. Nó chẳng biết cái đó là như thế nào hết, mà con ra lệnh thì nó vào đúng y, không trật. Con bảo nhập Sơ Thiền, nó nhập Sơ Thiền, mà bảo nhập Tứ Thiền, nó nhập Tứ Thiền. Bởi vì cái lực Định Như Ý Túc, định như ý mình muốn mà! Còn mấy con chưa có Định Như Ý Túc mà mấy con ngồi thiền nhập định, đó là mấy con sẽ nhập sai hết. Mấy con ức chế ý thức, mấy con sẽ lạc, lọt vào Không Tưởng, Không Vô Biên Xứ Tưởng. Mấy con sẽ lạc vào Không Tưởng, vào Không Tưởng thì mấy con sẽ không còn đường đi tới nữa.

Cho nên có một số Sư Thầy khắp ở trên thế giới chứ Thầy không nói riêng ở Việt Nam đâu, có một số người rất là nỗ lực tu tập nhưng họ lạc vào Không Vô Biên Xứ Tưởng. Họ ngồi một, hai ngày thiền được, họ ngồi một, hai giờ thiền bất động được nhưng họ lọt vào trong Không Vô Biên Xứ Tưởng. Các con có thấy nhục thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường không? Thầy nói đây, thì mấy con sẽ thấy cái nhục thân đó ở tại chùa Đậu chứ? Người nào có đến miền Bắc là chúng ta đến thăm chùa Đậu là thấy nhục thân chứ sao? Các ngài đều lọt trong Không Tưởng mà để nhục thân đó mấy con, chứ đâu phải đúng đâu? Vì ngài nhập trong Không Tưởng ngài để lại nhục thân thì chúng ta thấy quá tuyệt.

(43:02) Bên Trung Hoa có nhiều vị Sư, thậm chí như Lục Tổ Huệ Năng cũng để lại nhục thân, Ngài Hán Sơn cũng để lại nhục thân ở bên Trung Quốc. Nhưng những hài cốt đó để lại để mà chơi chứ sự thật các ngài đều lọt trong Không Tưởng. Nếu mà các ngài tu đúng để ly dục, ly ác pháp để nhập được như Phật làm chủ sanh, già, bệnh, chết thì hôm nay chúng ta có sách vở của các ngài để lại con đường tu để làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Các ngài đâu có sách vở dạy chúng ta cách thức tu làm chủ sanh, già, bệnh, chết? Như vậy rõ ràng là các ngài hoàn toàn là ở trong pháp tưởng giải ra mà tu tập, lọt trong Không Vô Biên Xứ Tưởng. Thầy xác định rất là rõ ràng, bởi vì sách vở chứng minh.

Cũng như bây giờ Thầy nhập định mà Thầy làm chủ được sự sống chết, cho nên sách Thầy viết y như những gì mà đức Phật đã làm chủ sanh, già, bệnh, chết, có phải không? Thầy có tịch đi 1000 năm đi nữa sách này nó cũng đều còn hoài chứ làm sao mất được, có phải đúng không? Một vị Sư mà tu chứng cái gì thì người ta để lại cái đó, mà cái đó có đúng với Phật pháp hay không?

Bây giờ mình nhìn lại qua kinh sách Đại thừa, qua Thiền Đông Độ mình thấy để lại những phương pháp tu đó không làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Một vị Thiền sư, như vị Thiền sư, Ngài gì mà qua Việt Nam dạy thiền (Thầy) quên rồi…​ Ngài Duy Lực, có phải không? Mà xe đụng ngài không biết, tâm Ngài thanh tịnh chỗ nào mà tại sao Ngài đi đường mà Ngài không biết, để xe đụng mình chết? Một người mà tâm thanh tịnh làm sao mà thân họ có bệnh được mấy con? Tâm mà thanh tịnh thì cái thân phải thanh tịnh chứ sao! Bệnh nào mà vô được, ác pháp nào vô tác động được thân họ?

Cũng như Thầy bây giờ tám mươi mấy tuổi rồi, bệnh nào dám tác dụng vào thân Thầy, có phải không? Mấy con thấy không, Thầy có bao giờ mà đi nằm nhà thương như quý Hoà Thượng đâu? Rõ ràng là Thầy đã làm chủ được bệnh, vì do thân tâm Thầy thanh tịnh, chứ tâm Thầy mà không thanh tịnh, nó còn ham dục, nó còn ham ăn, ham ngủ, nó còn ham này, kia…​ Thầy chưa làm chủ được nó thì sao làm chủ được bệnh? Các con thấy rõ.

(45:16) Thí dụ như bây giờ có một vị Thầy cũng là dạy người ta tu thiền; dạy người ta tu thiền mà đi nằm nhà thương thì thiền này chưa phải là thiền. Thiền thì làm sao nằm nhà thương, nó thanh tịnh làm sao bệnh nó vô thiền được mà nói vô? Tâm thiền thì thân thiền, tâm định thì thân định. Mà Thiền Định thì làm sao có những ác pháp tác động vô được? Mà thân bệnh là ác pháp chứ gì? Các con hiểu chỗ đó. Cho nên không làm sao ác pháp mà tác động được thân tâm của người đó thì làm sao mà người đó bệnh, làm sao đi nằm nhà thương? Điên gì mà không bệnh đi vô nhà thương nằm, có phải không? Có bệnh mới đi nằm nhà thương mấy con.

Cho nên ở đây là mục đích mà Thầy dựng lại con đường tu tập của đạo Phật để làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết như Phật ngày xưa. Phật đã tìm thấy được con đường tu tập để làm chủ bốn sự đau khổ này, truyền dạy lại chúng ta. Sau đó các ngài tu tập không làm chủ được bốn sự đau khổ, kiến giải ra để biến thành một cái đường lối mê tín cầu an, cầu siêu,…​ Cầu khẩn thôi chứ còn không cách nào khác, còn Thiền Định thì lọt trong không.

Cho nên một vị Thầy dạy tu Thiền Định mà còn sám hối thì làm sao mà Thiền Định? Thiền định là chuyển nhân quả thì sám hối…​ Có lỗi lầm gì đâu mà sợ. Các con thấy không, đâu có cần gì mà phải sám hối? Bởi vì khi mà Thiền Định thì "Tâm Bất Động, thanh Thản" thì nó còn cái niệm nào mà gọi là ác pháp trong đó mà gọi là sám hối?

Đi ra thì người Thiền Định đi ra tỉnh thức hẳn hòi. Bước đi thì người ta nhìn, người ta rất rõ con trùng, con dế, con kiến dưới chân người ta đã tránh, người ta có đạp đâu mà phải sám hối. Các con hiểu không? Người ta Thiền Định thì người ta rất tỉnh táo, người ta bao giờ mà nạt nộ la lối người khác đâu mà phải sám hối? Bởi vì người ta luôn luôn lúc nào người ta cũng nhẹ nhàng, ôn tồn…​ Đó là Chánh Nghiệp của người ta mà, chứ người ta đâu có ác nghiệp đâu! Mấy con thấy rõ chưa? Còn cái này mình la lối, mình làm cho người ta sợ hãi…​ Đó là ác pháp thì mình còn sám hối, mà sám hối để làm gì đây? Sám hối mình có sửa được hay không, hay là mình sám hối để chư Phật gia hộ cho mình, để hết tội rồi mai mốt làm tội nữa sao? Cái chuyện đó không bao giờ có chuyện đó đâu. Cho nên ở đây Thầy không dạy mấy con sám hối, mà chính mấy con phải sửa mình đừng làm điều ác, đừng làm điều sai. Tự cứu mình bằng phương pháp, bằng cách tu tập để giữ tâm mình bất động không có ác pháp nào tác động vào trong đó được. Đó là cách thức tu.


544- NĂNG LỰC CỦA TƯỞNG UẨN

 

544- NĂNG LỰC CỦA TƯỞNG UẨN

(16:46) Cho nên người tu hành thanh tịnh người ta đủ năng lực, người ta bảo thân này chết là chết, bảo thân này sống là sống, thì người ta bảo hợp là hợp. Các con thấy cái quyền lực của người ta có mà. Trong mỗi con người nào cũng có nhưng mà tại sao mấy con không luyện tập? Nó ở đâu mấy con biết không? Ở trong cái đầu của mấy con, đó là cái bộ máy của mấy con đó, nó thông minh lắm mấy con. Cái con người chúng ta có cái đầu, mà cái đầu là cái bộ máy. Mà người ta đã tập luyện điều khiển được cái đầu của người ta, cho nên người ta điều khiển, người ta làm được những việc gọi là siêu việt, gọi là mầu nhiệm chứ sự thật nó có mầu nhiệm gì đâu?

Các con thấy những nhà ngoại cảm, tại sao họ giao cảm được, họ biết ở dưới lòng đất có bộ xương hài cốt dưới họ đi tìm? Cái gì của họ mà biết được cái này? Tại sao cũng con người mà mình nhìn ở dưới lòng đất mình không biết cái hài cốt nằm dưới? Người nào cũng có cái đó hết nhưng nó chưa hoạt động mấy con, nó nằm ngủ đó. Trong đầu của mấy con, những cái tế bào não hoạt động cái phần đó nó chưa có, mà cái người kia có được là tại vì nó có một cái sốc bệnh đau thập tử nhất sinh của người đó, hoặc bị một trận nào đó.

(17:58) Thí dụ như Thầy nói cô Bích Hằng, tại sao cô giao cảm được? Mà bây giờ người ta cũng không biết tại sao mà cô lại có được cái đó. Nhưng sự thật đâu có gì khác, cô bị chó điên cắn, cô không chết, bị nọc chó điên đó, thì bắt đầu nó đánh thức được một cái gì ở trong thân cô. Trong thân chúng ta rõ ràng đức Phật đã xác định có năm uẩn: Sắc uẩn, thọ uẩn, hành uẩn, tưởng uẩn và thức uẩn. Có năm cái uẩn, mà bây giờ trong cái uẩn nào mà nó làm việc này được? Tưởng uẩn nó làm việc chứ cái gì!

Trong giấc mộng mấy con nghe nói tưởng uẩn là cái gì mấy con biết không? Trong nằm chiêm bao, mấy con có giấc mộng là tưởng uẩn làm việc đó. Nhưng mà khi mấy con thức dậy rồi thì hoàn toàn nó im lặng, nó không có làm việc, bởi vì ý thức của mấy con có dừng được đâu? Còn cô này, vừa ý thức mà vừa tưởng uẩn cô hoạt động được cho nên cô đi ra, cô đi bình thường nhưng mà cô dùng ý thức của cô thì cô không bao giờ thấy hài cốt dưới lòng đất. Nhưng mà khi tự nó biết cái hài cốt đó rồi, nó giao cảm được rồi bắt đầu nó hoạt động chứ cô cũng không điều khiển được nó đâu, cô Bích Hằng cô đâu có điều khiển được mấy con. Nhiều nhà ngoại cảm người ta cũng không điều khiển được nhưng mà tự nó hoạt động.

Cho nên khi nó đụng cái gì mà nó giao cảm được thì nó báo liền, thì cô này nói: "Ở đây nè, chỗ này nè, cái tọa độ này sẽ có hài cốt nằm đây", nó rõ ràng và cụ thể, đó là cái tưởng uẩn mấy con giao cảm chứ cái gì?

Mà Thầy chỉ cho mấy con biết tưởng uẩn hoạt động mà trong khi các con nằm mộng, nó biến hiện cả thành phố Hồ Chí Minh bao nhiêu xe cộ, bao nhiêu nhà cửa, bao nhiêu loài người…​ Đều có thể biến hiện được, cái tưởng uẩn nó ghê gớm lắm chứ đâu phải không.

Cũng như bây giờ mấy con nằm mộng mà bao nhiêu linh hồn của người ta cũng ngủ nằm chiêm bao để mà gặp mấy con sao? Người ta cũng vẫn thức chứ đâu có gì, nhưng cái tưởng uẩn của mấy con sẽ làm việc được, nó biến hiện ra tất cả mọi người thân, người chết, người sống,…​ Nó làm cho trong giấc mộng mấy con sẽ thấy được những người đó. Khi mấy con tỉnh mộng thức dậy thì mấy con không biết gì hết, mấy con còn nhớ lại thôi. "Ờ, hồi đó ông nội, bà nội tôi hồi đó chết thì tui…​ Hồi tôi sống thì tôi sống với ông nội, bà nội tôi biết, bây giờ tôi nằm mộng tôi cũng thấy ông bà sống chứ tôi có thấy ông bà chết đâu". Nhưng mà tại sao mình nghĩ rằng đó là linh hồn của ông bà mình? Rồi bắt đầu bây giờ trong giấc mộng mình cũng thấy cha mẹ mình hay hoặc những người thân mình, anh chị em mình cũng gặp nhau ở trong đó, như vậy là mấy người đó họ đang nằm mộng hay sao? Hay là họ đang thức? Mấy con cứ đặt câu hỏi thử coi phải có không. Họ đang thức chứ họ đâu có ngủ như mình đâu? Nhưng mà mình chiêm bao chứ chưa chắc đã họ chiêm bao, vậy thì đâu phải là linh hồn họ ở trong cái giấc mộng mình đâu? Cho nên hoàn toàn không có linh hồn, mà chỉ có tưởng của mình tạo ra có hình dáng này, hình dáng khác.


543- KHÔNG CÓ LINH HỒN, NGHIỆP ĐI TÁI SANH

 

543- KHÔNG CÓ LINH HỒN, NGHIỆP ĐI TÁI SANH

(12:29) Chứ mấy con biết, khi mà mấy con sinh ra làm người rồi nó cứ, nó theo cái nghiệp đó mà tái sanh, nó muốn không tái sanh không được. Tại vì mấy con ham muốn, mấy con tham, sân, si, thì cái nghiệp tham, sân, si, nó tương ưng với những người tham, sân, si đó, làm con người ta kế tiếp, mấy con chết đây sanh kia chứ không có chạy đâu hết. Không có linh hồn mà nó là cái từ trường nghiệp nó đi tái sanh, hằng ngày mấy con giận dữ, mấy con la, cái từ trường phóng ra, hằng ngày mấy con khóc lóc một điều gì? Phiền não điều gì? Những cái từ trường đó phóng ra, khi chết cái thân này hoại diệt, không có linh hồn gì trong này hết, mà cái từ trường đó nó tương ưng với nhau, cái từ trường thiện cái từ trường ác nó sẽ tương ưng mà nó làm người con khác, cho nên không có linh hồn tái sanh.

Đức Phật nói, thân ngũ uẩn khi mà một người chết nó hoại diệt không còn một uẩn nào trong đó hết, thì như vậy rõ ràng đâu có linh hồn. Cho nên khi đức Phật tu chứng rồi thì đức Phật tuyên bố, tuyên bố cho mọi người biết ba mươi ba cõi trời là tưởng tri chứ không phải liễu tri. Mấy con đọc cái bài “Pháp Môn Căn Bản” trong kinh Trường Bộ, mấy con thấy rõ ràng đức Phật dẹp xuống ba cái thế giới siêu hình. Đó là cái thế giới tưởng chứ đâu có cái thế giới siêu hình, cho nên hoàn toàn không có thế giới linh hồn.

Chúng ta chết không có linh hồn mấy con. Có linh hồn là cái truyền kiếp của ông bà chúng ta cứ ngỡ tưởng trong cái thân của chúng ta nè, có cái linh hồn! Khi chết đi cái linh hồn còn. Cho nên cái linh hồn mà còn thì mấy con cứ nghĩ đi, nó cứ đi đầu thai vào cái người này đến người kia thì cái mặt nó, nó phải riêng của nó chứ sao lại giống mặt mình, phải không? Bây giờ nó mang…​, cũng như là cái linh hồn là một cái chất nước đổ trong một cái ly cao thì nó thành ra cái hình dáng cao mà đổ trong ly thấp thì hình dáng thấp, nhưng mà chất nước nó phải có cái riêng của nó chứ? Chứ nó đâu phải có cái cao cái thấp đâu phải không? Mấy con thấy không? Thì cái linh hồn phải có hình dáng của linh hồn chứ? Mà cái linh hồn nó lại ăn thực phẩm của chúng ta được à? Chúng ta còn thân tứ đại thì phải ăn những cái thực phẩm tứ đại để nuôi tứ đại, còn linh hồn nó có tứ đại đâu? Vậy mà người ta cứ luôn luôn cúng bái linh hồn. Mấy con thấy không có.

(14:37) Cho nên do như vậy mà cái hiểu lầm, hiểu lầm từ xưa đến giờ, rồi các tôn giáo ra đời cũng dựa vào cái hiểu lầm đó để xây dựng cái thế giới siêu hình. Chỉ có đạo Phật đập xuống ba cái thế giới siêu hình này hết! Xác định con người không có linh hồn. Vậy mà Phật giáo mình sao? Cầu siêu cầu an có đó mấy con, làm tuần làm tự có đó, Đại Thừa nó làm hết chứ! Có phải không mấy con?

Còn đối với Thầy thì không làm, chết chôn. Làm gì mà làm, linh hồn đâu mà làm, cúng bái ai? Thành ra cái sai mà chúng ta cứ giẫm trên cái lối sai, cứ theo cái truyền thuyết từ xưa tới giờ người ta không hiểu, ông bà chúng ta chưa hiểu, chúng ta nghĩ có linh hồn, cái tình cảm của chúng ta mà, nghĩ mình còn. Cho nên chúng ta cứ cúng bái, sự thật là không có.


542- THIỀN TƯỞNG - TU TẬP SAI MỤC ĐÍCH CỦA PHẬT

 

542- THIỀN TƯỞNG - TU TẬP SAI MỤC ĐÍCH CỦA PHẬT

Phật tử: Bạch Hòa Thượng, Hòa Thượng cho con hỏi tiếp, có một Phật tử lúc đang ngồi thiền đó, thì coi như là được khoảng năm phút đó, có một cái luồng hơi nóng từ ở đan điền nổi chạy lên, trong cái lúc đó thì cái hơi thở của cái người Phật tử đó thì thường yên lặng. Vậy là cái người đó tu theo đúng hay hoặc sai hả Thầy?

(48:05) Trưởng lão: Cái người đó là tu sai rồi đó. Nếu mà đứng ở trong cái phương diện của pháp môn mà thiền ức chế tâm, thì cái người đó tu vào cái thiền tưởng thì đúng. Nhưng mà, đối về cái thiền của đạo Phật thì người đó sai. Người đó, nếu mà không khéo người đó sau này bị điên.

Phật tử: Làm bằng cách nào để mà coi như là để cho sửa cái sai hả Hòa Thượng?

Trưởng lão: Bây giờ muốn mà sửa cái sai đó, nó đã có cái điều kiện sai đó rồi, thì chỉ còn có cái khi mà ngồi thiền, thì mình phải quan sát lại coi cái thiền này là thiền gì, mà nó lại xảy ra cái hiện tượng này? Khi mà ngồi nó lại có cái hiện tượng này? Do đó, mình xem lại cái thiền này là thiền gì, và cái mục đích của mình tu cái thiền này để làm cái gì đó? Thì mình xem lại, thí dụ bây giờ cái mục đích này là mình luyện thần thông, mình xuất hồn hay hoặc làm cái gì? Thì cái thiền này có thể giúp cho họ làm được những cái việc đó. Tại vì cái hiện tượng đó nó sẽ giúp cho họ, khi mà họ dùng cái tưởng họ tăng tưởng lên nữa thì nó sẽ xuất hồn được. Nếu họ thực hiện tưởng nó xảy ra như vậy.

Còn nếu mà họ cái mục đích của họ tu hành để tìm cái sự giải thoát, tâm không tham, sân, si, hoàn toàn để làm chủ sự sống chết, chấm dứt luân hồi thì cái thiền này nó không bao giờ được. Cho nên phải suy xét, rồi mình thấy cái thiền này nó không đúng với cái ước nguyện của mình là đi tìm con đường giải thoát, chứ không phải tìm thần thông, tìm xuất hồn. Mà do đó thì ngay đó mình dừng cái thiền này đi, rồi tìm một cái vị Đạo Sư, người ta dạy đúng cái pháp của Phật, để mình trở về đi tìm con đường. Bởi vì chỉ có đạo Phật mới dạy mình con đường mà giải thoát mà thôi. Nghĩa là làm chủ được Sanh Già Bệnh Chết - Bốn cái sự khổ của kiếp người, rồi mình đi tìm về cái người mà có kinh nghiệm đó người ta sẽ dạy mình trở lại mình tu tập thế nào cho đúng, chứ đừng có luẩn quẩn.

Còn nếu mà mình muốn xuất hồn, hoặc là mình muốn có thần thông, biết chuyện quá khứ vị lai, biết chuyện gia đình của người ta thì có thể thực hiện cái thiền này, nó sẽ có. Đó là cái mục đích của mình đã muốn tu tập cái đó để mà đạt được cái mục đích đó, thí dụ như bây giờ ngồi đây mà mình muốn, muốn biết ruột gan nhà cửa của cái người mà đối diện mình, thì lúc bấy giờ mình có thể thực hiện được điều đó. Thầy nói điều đó mình có thể thực hiện được.


541- TƯỞNG THỨC HOẠT ĐỘNG

 

541- TƯỞNG THỨC HOẠT ĐỘNG

(42:12) Trưởng lão: Hôm nay có duyên về, như con hồi nãy hỏi Thầy dạy cái ý thức con mất. Con nhớ kỹ lúc nào con có cái gì thì con cứ tác ý, để ý thức nó trở thành cái lực. Sau đó rồi con thấy, khi mấy con đi mà mấy con tác ý bảo “dở chân lên”, mấy con dở chân lên; “đưa chân tới”, “hạ chân xuống”,“hạ gót xuống”…​ đi từng cái hành động đó, mà các con vừa bảo “dở chân lên” các con nghe có cái lực nó đẩy lên nhẹ nhàng, thì mấy con bảo “dừng lại không được đẩy”, đó cái lực tưởng mấy con.

Cho nên mấy con phải dùng ý thức bảo nó dừng lại, chớ không khéo nó tạo thành cái lực tưởng. Mình chưa dở chân lên, mà trong ý mình vừa muốn dở chân lên là nó đẩy cái chân lên, và muốn đưa chân tới là nó đẩy đi tới. Rồi bắt đầu mấy con biết mà nếu cứ để cái lực đẩy như thế này, thì khi mấy con dở chân lên, đưa chân tới, thì cái thân mấy con sẽ có cái trạng thái khinh an. Nó làm cho mấy con nhẹ nhàng, an ổn. Và khi khinh an đó, thì khi như vậy mấy con bước đi cái lực đó nó đẩy mấy con té.

Bởi vì cái thân mấy con nó như mất trọng lượng đó, nó mất cái sức hút của trái đất, nó làm cho mấy con nhẹ nhàng, đi như đi khơi khơi trên mặt đất, thì lúc bấy giờ nó có cái lực đẩy. Thì lúc bấy giờ ý thức phải chuẩn bị cho nó “dừng lại, không được đẩy”, để cho cái thân con đi. Bởi vì cái tâm mấy con nó tập trung trong cái hành động của nó, nó không còn tạp niệm nữa thì nó phải có sự khinh an. Mà nó có sự khinh an thì cái thân của chúng ta rất nhẹ nhàng. Mà rất nhẹ nhàng thì nó kèm theo một cái lực, cái lực nó đẩy, mà nếu con không tác ý để cho nó dừng lại thì nó đẩy.

Thí dụ mấy con đang đi đây, nó đẩy mấy con bay ra cửa. Nó ghê lắm đó mấy con. Bởi vì các con thấy nó vô hình, mà nó có cái lực thật sự. Nhưng cái lực đó phải được làm chủ, mà không khéo nó thành ra cái lực không làm chủ, nó nguy hiểm cho mình.


540- CÁCH PHÁ LỰC TƯỞNG KHI ĐI THÂN HÀNH NIỆM

 

540- CÁCH PHÁ LỰC TƯỞNG KHI ĐI THÂN HÀNH NIỆM

(49:16) Phật tử Minh Châu: Bạch Thầy! Khi con đi Thân Hành Niệm, ví dụ lực tưởng xuất hiện thì phải làm sao ạ?

Trưởng Lão: Lực tưởng xuất hiện? Xuất hiện, ví dụ như con đi, con bảo: "Dỡ chân lên", thấy nghe nó đẩy lên vậy. Con bảo: "Đưa chân tới", thấy nó đẩy tới, chứ con khỏi cần thì con biết đây là lực tưởng rồi. Thì con tác ý: "Dừng lại! Tao bảo thì tao phải bước đi chứ không phải mày đẩy". Con la nó vài ba lần thì nó hết. Mà nó không hết "Tao không đi nữa". Không đi nữa, lấy cái gì nó đẩy? Rồi bắt đầu con đi trở lại, mà nó còn đẩy nữa"Tao không đi nữa".

Cứ hễ có cái lực mà nó đẩy vậy đó, cái lực tưởng mà đẩy thì: "Tao không đi nữa tao ngồi! Tao ngồi hơi, tao đi nữa, mà mày còn nữa, tao ngồi nữa. Tao cứ đánh mày hoài, chừng nào mày không còn thì tao đi". Nó sẽ thua con. Nó sẽ thua, nó không dám đẩy nữa…​ (Không nghe rõ)

Trưởng Lão: Được con. Nó tùy con, mình áp dụng mình phải tùy lúc. Tùy lúc, tùy thuận đúng cái đó. Lúc nào mình cũng la lớn tiếng, không được.

Phật tử: …​ (Không nghe rõ)


539- GIẢI THÍCH VỀ: LINH HỒN, CHIÊM BAO, NGOẠI CẢM, LÊN ĐỒNG, BỆNH ĐIÊN

 

539- GIẢI THÍCH VỀ: LINH HỒN, CHIÊM BAO, NGOẠI CẢM, LÊN ĐỒNG, BỆNH ĐIÊN

(44:03) Trưởng lão: Các con thấy, thường thường các con cứ nghĩ rằng ở trong thân của chúng ta nó có cái linh hồn. Nó có cái tưởng, tưởng thức. Trong thân nó có năm cái uẩn: sắc - thọ - tưởng - hành - thức, năm cái uẩn mà. Thân chúng ta có năm cái uẩn, thì sắc thức là cái ý thức của chúng ta, là sáu cái thức mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý - là sáu cái thức, gọi là tâm.

Còn cái tưởng thức của chúng ta nó làm việc riêng con. Chiêm bao mấy con nằm đó, nó không phải mắt, tai, mũi, miệng con biết đâu. Nó ngủ mà con cũng thấy đi chỗ này chỗ kia được hết, nói chuyện với người này người kia cũng nghe được hết. Thì đó là tưởng thức đó mấy con. Giấc mộng đó là tưởng thức. Cho nên người ta lầm tưởng cái tưởng thức là linh hồn con người. Không phải. Khi chúng ta chết cái tưởng nó cũng hoại diệt, nó không còn có nữa đâu mấy con.

Cho nên trong con người của chúng ta hoàn toàn không có linh hồn. Không có linh hồn mà có tưởng thức. Tưởng thức nó làm việc rất là tuyệt vời. Một cái người mà bình thường như thế này nè mấy con, bình thường mấy con chưa sử dụng được tưởng thức. Mà một cái người mà gọi là nhà ngoại cảm, họ sử dụng tưởng thức mấy con.

Bây giờ đó, họ có đôi mắt họ bình thường cũng như mình, mà cái tưởng thức nó hoạt động họ biết ở dưới lòng đất đó có bộ xương. Họ nói đào lên lấy cái bộ xương, có một liệt sĩ chết ở dưới đó, thì đào lên có bộ xương. Cho nên các nhà ngoại cảm, cũng như cô Bích Hằng đó, làm những công việc đó, mà người ta không biết đó là cái tâm linh như thế nào. Không ngờ đó là cái tưởng thức.

Một cái người mà lên đồng nhập cốt họ cũng dùng tưởng thức đó con. Họ lúc lắc, họ ngồi họ lúc lắc, họ ợ ợ ngáp ngáp một hơi đó. Bắt đầu thì họ lên đó, họ nói chuyện gia đình của mình, nói chuyện đúng lắm đó con, không sai. Cái tưởng thức nó giao cảm, nó giao cảm.

Cho nên nó không có linh gì hết! Tại con người nó có cái tưởng thức mà, chớ không phải linh gì. Nhưng mấy con không sử dụng được, tức là mấy con chưa hoạt động được. Nhưng có ông thầy bùa, thầy ngãi, thầy chú nào đó không biết, họ dạy mấy con: Bây giờ phải niệm cái đó vậy đó. Niệm riết nó hoạt động con. Thì lúc bấy giờ mấy con thành phù thủy mất. Các con thấy không? Đó, rồi khi mà thành phù thủy, tưởng đâu nó linh nhưng thật ra, từ cái chỗ đó mình triển khai cái tưởng của mình đi làm cái chuyện đó.

Cho nên nó thể hiện qua cái việc của một cái bùa chú đó để mà luyện nó, thì nó phải hoạt động. Thì nó hoạt động, thì con người của mình mất bình thường, mất đi, mất bình thường, nó không phải là con người nữa.

(46:31) Cho nên cái ý thức của chúng ta rất quan trọng. Đừng có để cho một cái tưởng thức nào hoạt động. Mà hoạt động làm con người mất bình thường. Thí dụ như cô Bích Hằng cũng là con người mất bình thường, chớ đâu phải là con người bình thường. Tại sao cô lại nhìn như thế này, mà cô thấy trên bàn thờ kia có ông bà, cháu gì đang ngồi ở trển, tức là người chết có linh hồn chớ gì?

Đó là cái tưởng nó giao cảm hình ảnh. Từ đó cái tưởng cô nó bố cục ra những hình ảnh đó, nó giao cảm được hình ảnh ông bà người chết, người xa lạ nào đó. Cho nên cô nhìn cái hình này, mà lại cô nhìn lên bàn thờ nhìn thấy người đó ngồi. Cỡ không có cái hình này đó, cô biết ai đang ngồi, có phải không?

Mấy con đọc lại cái câu chuyện cô Bích Hằng là một nhà ngoại cảm có tiếng nhất, là đi tìm cái hài cốt liệt sĩ đó. Rất nhiều người có cái dạng của tưởng làm việc chớ không phải riêng cô. Cho nên có khi thì nó nói đúng, có khi nó giao cảm sai, chớ không phải toàn bộ đúng hết. Nhưng mà nó mạnh nhất là nó làm việc rất đúng, mà nó yếu là nó sẽ sai. Nó cũng làm việc, mà làm việc giữa ý thức với giữa cái tưởng, thì như mình trong giấc mộng.

Cho nên có những giấc mộng mà các con thấy sao nó thực hiện đúng. À ngày mai, ngày mốt này xe đụng, mà nó nằm mộng nó biết, cho nên nó biết ngăn cản, cho nên nó tránh được cái xe đó nó không lên, thì chiếc xe đó bị đụng. Thấy ngay cả khi trong giấc mộng. Cho nên có một cái bà đó, bà với con bà đi đến thăm chồng ở bên Phi Châu, nhưng bà nằm mộng, bà thấy chiếc tàu đó bị chìm. Cho nên, trong khi đó phải đi trên chiếc tàu đó để qua Phi Châu thăm chồng mình đang ở bển, cho nên bà trang bị cho con mình và mình cái phao.

Cho nên lúc nào người ta ngủ, người ta thấy tàu nó đi bình an mà, đâu có gì đâu. Còn bà đó bà trang bị cho con của bả lúc nào cũng choàng ở trong cái phao hết, bả cũng vậy. Cho nên khi mà tàu nó đụng vào đá, nó bể, nó tan nát dưới biển thì mọi người chết, có hai mẹ con còn lại ở trên mặt biển. Do đó khi mà được cứu hộ thì được cứu hai mẹ con sống.

Thì con thấy trong giấc mộng báo cho bà, bà biết, bà mới cẩn thận. Còn mấy người kia, người ta đâu biết. Tại sao giấc mộng mà biết như vậy? Nó giao cảm được cho mình. Nhưng dù sao cũng là nhân quả, chớ thật sự nếu mà nhân quả bà hết rồi, thì chắc chắn bà không biết được. Đó là nhân quả.

(48:55) Cho nên trong cuộc đời chúng ta biết, hằng ngày chúng ta sống trong nhân quả, nếu mà cái tâm chúng ta giao cảm với mắt chúng ta giựt, hoặc là mộng báo gì đó, coi chừng nhân quả đó. Nếu mà nó đúng là nhân quả chúng ta đúng, mà nó sai là nó sai thôi.

Cho nên coi vậy chớ con người, người ta không hiểu nó, người ta gọi nó là tâm linh, không hiểu cái tưởng của chúng ta gọi là tâm linh. Nhưng sự thật ra, cái tưởng thức của chúng ta nó hoạt động nó chúng ta giúp thoát những cái tai nạn. Một cái phản ứng tự nhiên của nó đều là tưởng thức chúng ta cảm ứng đó mấy con.

Cũng như bây giờ mấy con đi, trời nhá nhem như vậy đó, mà mấy con vừa thấy cái cọng cây quăn quăn, queo queo, cũng như con rắn chớ gì. Bỗng dưng nó nhảy lên nó phản ứng, các con cứ ngỡ tưởng ai đã đưa cái thân của con nhảy lên. Ý thức lúc bấy giờ nó có làm việc được đâu, có phải không? Nó vừa chợt nó nhìn thấy là cái thân của con nó bay lên thì cái tưởng thức nó đã hoạt động nó đưa cái thân của con nó bay lên.

Nó ghê lắm đó mấy con, chớ không phải không. Nó có cái lực đẩy thân thoát lên. Nó coi như đó là một con rắn, nếu mà không nhảy lên thì nó cắn làm sao? Nhưng mà cái ý thức nó chưa có điều khiển được mà cái tưởng thức nó điều khiển thần kinh của con, để nó đưa cái thân con, bắt cái thân con bay lên. Nó điều khiển.

(50:12) Cho nên cái tưởng thức của con vậy chớ nó ngầm, nó đang làm việc trong con, trong các con ghê gớm lắm. Nhưng mà các con lý luận “tôi chỉ biết cái ý thức thôi”, chứ cái tưởng thức nó đang làm việc. Nhưng chúng ta đừng luyện tập tưởng thức. Mà khi luyện tập tưởng thức thì chúng ta sẽ trở thành, một là chúng ta trở thành những nhà phù thủy, hai là chúng ta sẽ trở thành một người điên khùng. Nó không còn ý thức làm chủ, mà tưởng thức, thì coi như chúng ta nói trong cái thế giới gì đâu. Cho nên hầu hết là mấy con thấy mấy người mà gọi là bị loạn thần kinh, bị điên khùng đó, là mấy người đó sống trong tưởng không đó.

Bây giờ chúng ta vô nhà thương điên, khi không họ đang cười, rồi họ nói một mình, nhưng mà sự thật họ không phải nói một mình, nói với một cái người nào đó mà họ đã thấy qua tưởng, mấy con biết không? Cho nên mình nói họ điên, chớ sự thật ra họ đâu có thấy họ điên đâu. Có bao giờ họ điên, họ nói họ điên? Các con hiểu không? Họ đang sống trong tưởng. Cho nên những người điên đó, cho nên tại sao có người vô nhà thương điên, sau được an thần thì họ lại hết, trở ra bình thường. Một số người thì không hết.

Cho nên cố gắng khắc phục được cái tâm tưởng của chúng ta đừng hoạt động nữa, thì chúng ta sẽ về bình thường với ý thức của chúng ta. Cho nên trong những cái pháp tu tập, có những cái pháp mà tu để diệt cái ý thức thì nó sẽ đưa chúng ta đến cái tưởng thức. Cho nên nói tại sao mà chúng ta tu bị tẩu hỏa nhập ma.

Tẩu hỏa nhập ma có gì đâu, loạn thần kinh chớ không có gì đâu, ức chế ý thức quá. Cho nên ý thức không làm việc thì tưởng thức phải làm việc. Cho nên lúc bấy giờ nó không bình thường nữa, nó nói chuyện gì lảm nhảm bậy bạ, thì người ta gọi bị tẩu hỏa nhập ma, các con hiểu điều đó.


Thứ Hai, 26 tháng 2, 2024

538- MỌI DỤC LẠC THẾ GIAN BUÔNG XUỐNG HẾT

 

538- MỌI DỤC LẠC THẾ GIAN BUÔNG XUỐNG HẾT

(1:09:39) Phật tử Kim Quang: Nhiều khi con có cái ý này: Là con thích những cái môn khoa học. Nhưng mà Thầy nói rồi: "Đã xả, là xả hết tất cả các môn khoa học". Thì mình còn dính vô môn khoa học, mà mình còn ham thích một cái môn nào đó thì giống như là mình đang chạy theo danh. Có phải như vậy không Thầy?

Trưởng lão: Đúng như vậy con! Bởi vì còn thích cái môn nào đó, là trong đạo Phật nó buông hết, nó chỉ còn có "tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Nó không có một cái gì, thì nó mới được.

Phật tử Kim Quang: Dạ! Ham thích cái hay, thích cái hay của những cái môn học này, môn học kia.

Trưởng lão: Môn học này kia hay lắm. Hay hoặc là cái bản chất mình ưa thơ văn. Trời đất ơi, hay thiệt! Thì đó, nó cũng bị rồi.

Phật tử Kim Quang: Sau này con còn thấy, còn thích đi Du lịch nữa Thầy, thích ái với ham chơi vậy đó. Rồi đến lúc mà tự nhiên có tiền trong túi cái ra ngoài đó, cái là thích đi du lịch lắm Thầy. Cho nên Không có được ham chơi nữa, bỏ hết.

Trưởng lão: Nó thích đi Du lịch làm sao?

Phật tử Kim Quang: Bây giờ con, sau này con thấy thôi, con không dám giữ tình với giữ tiền nữa. Con bây giờ con thấy con sợ đồng tiền lắm, không dám muốn giữ đâu.

Trưởng lão: Nó sai đó con, có tiền là nó sai.

Phật tử Kim Quang: Nó sai mình đủ thứ. Bây giờ không tiêu xài coi như là gọi là xả đó. Xả không xài, không buôn bán, không gì nữa, thì thôi đi chơi. Vừa rồi con cũng có tiền, ra ngoài cái nó dụ con đi chơi đủ thứ. Giờ con nghĩ: Thôi, xả luôn, biết biết mặt, không dám. Không biết còn gì để hỏi Thầy nữa không?

(1:11:34) Trưởng lão: Thôi! Có hỏi Thầy gì, về viết giấy thôi. Cái gì không nhớ mình viết giấy gởi, thì thầy trả lời.


537- NHẬN BIẾT HÀNH TƯỞNG


537- NHẬN BIẾT HÀNH TƯỞNG

Phật tử Kim Quang: Xin Thầy! Cho con hỏi sư Thầy cái quá trình tu tập của con. Thì con ngồi con giữ tâm thanh thản, thì con thấy bắt đầu người nó. Giả sử: Như nó nhức chỗ nào đó hoặc là nó một cái gì nó có cái thọ chỗ nào trên đầu đó Thầy. Tự nhiên cái thân nó rùng mình lên, hoặc chẳng hạn nó rùng mình lên xong cái nó giảm lại cường độ. Nó rùng mạnh lên xong nó giảm từ từ từ từ lại, cái mình cảm thấy cái thọ nó cũng mất tiêu. Vậy thì cái đó là phải tưởng hành không Thầy? Hay là tự cơ thể nó đề kháng?

Trưởng lão: Cái đó tự cơ thể nó đề kháng, nó chống lại như vậy đó con, chống lại cái mô bệnh, bằng cách mình giữ cái tâm bất động.

Phật tử Kim Quang: Mặc dù mình biết là đang giữ cái tâm bất động không có suy nghĩ một cái gì, mình chỉ để ý cái thọ của mình có. Tại vì mình thấy cái thọ hoạt động mà.

Trưởng lão: Bởi vì coi như là mình giữ tâm bất động, trên thân mình cái gì xảy ra mình biết hết.

Phật tử Kim Quang: Dạ! Nhưng mà nó dẹp lại, xong rồi nó hiền lại.

Trưởng lão: Tại vì nó có cái chỗ đau.

Phật tử Kim Quang: Nó hiền lại. Dạ!

(41:42) Trưởng lão: Thì cái đó đúng không sai đâu con. Nhưng mà nó đừng giật lia, giật lịa thì không đúng, nó bị tưởng.

Nó giật cái rồi bắt đầu từ từ nó giãn ra, giãn ra. Cái đau đó theo hết. Thì cái đó là nó đề kháng, nó phục hồi lại cái mô bệnh trong cái trạng thái bất động tâm. Còn cái mà nó giật lia, giật lịa đó, nó cứ lắc qua, lắc lại hoặc cúi tới, cúi lui đồ thì cái đó đều bị tưởng. Nó cũng ở trong tâm bất động, nhưng mà cái tưởng nó thực hiện thì nó lắc, nó không phải lắc cái đâu.

Còn cái này cơ thể nó nhún cái vậy, cái mình nghe cái chỗ đau của nó, nó rãn dần dần dần dần theo như cách thức nó, cái cơ thể nó bình an trở lại vậy đó. Vậy là đúng! Đúng đó, đề kháng nó chống cái mô bệnh bằng cái hành động đó trong cái tâm bất động của mình.

Phật tử Kim Quang: Có nhiều khi con nhắc: “Cái tưởng hành này dừng lại.” Nhưng mà con không thấy nó dừng lại Thầy?

Trưởng lão: Cái này cái đề kháng của thân qua cái tâm bất động. Để nó đối trị cái khổ của cái thân của nó, rồi nó lại bình yên, nó không có đau nhức chỗ đó nữa, cái đó là đúng pháp. Còn mà nó lúc lắc hoài thì không được. Nó bị tưởng, kêu là hành tưởng.

Phật tử Kim Quang: Hai cái đó sao khó phân biệt quá Thầy?

Trưởng lão: Bởi vì khi nào mà lúc lắc, cái gì nó cứ mình ngồi tới nó không có cái trạng thái đau gì hết, hoặc nó có cái trạng thái đau nào đó mình cứ lúc lắc, lúc lắc. Hay hoặc là khinh an đó, cứ hễ lắc qua, lắc lại vậy mà nó an ổn, nó thích đó, thì cái này là tưởng rồi, dục tưởng rồi. Nó lập tức xuất hiện đó, nó làm chúng ta nuôi lớn cái dục vọng của chúng ta.

Hiểu như vậy là hiểu hết rồi. Nó làm cho mình thích, còn cái này mình cảm nhận. Bởi vì giữ tâm bất động cái mình cảm nhận toàn thân, trên thân quán thân là cái chỗ giữ tâm bất động đó. Tức là tu vào pháp Tứ Niệm Xứ rồi đó con.

Cho nên toàn thân mình xảy ra cái gì, tâm mình có gì đều biết hết mà. Có niệm là tâm rồi, mà thân đau nhức chỗ nào, mỏi chỗ nào đều biết hết. Tức là trên thân quán thân nó rồi. Tự nó bất động là nó đã quán rồi. Mà mình nói bất động chứ sự thật ra nó quán thân, nó quán tâm, quán thọ, quán pháp đó. Cho nên trên thân mình có cái cảm thọ nào đó, mà ở trong bất động mình đừng có bị dao động đó, thì tự nó đề kháng con. Tâm nó nhiếp cái vầy, cái bắt đầu nghe nó rãn dần xuống hết, đó là đúng rồi.

(43:42) Phật tử Kim Quang: Mà nó có nhiều khi nó không phải giật một cái là nó xuống. Giật qua, giật lại nó làm mình như bị ngưng, nó gồng cứng lên vầy, sau đó từ từ nó buông ra vậy Thầy.

Trưởng lão: Đó là cái đề kháng của nó rồi, đề kháng chống lại cái mô bệnh. Nó làm cho cái mô bệnh trên thân của mình, cái chỗ đau nhức đó thiện tăng

Phật tử Kim Quang: Thiện tăng hả Thầy?

Trưởng lão: Bởi vì, ví dụ như nó rút lên vậy, tự nó rút lên vậy, rồi từ từ nó thả ra.

Phật tử Kim Quang: Trời ơi! Thả ra nhẹ nhẹ.

Trưởng lão: Thả ra nhẹ nhẹ vậy đấy. Coi như nó gom lại các cái bạch huyết cầu của nó gom lại nó đối trị. Tức là cách thức nó gom lại vậy, rồi từ từ nó thả ra là nó đối trị. Nó đề kháng, nó chống lại cái mô bệnh bằng bạch huyết cầu của nó gom lại đó.

Chứ một con, hai con bạch huyết cầu chống không lại. Mà nếu mà con giữ tâm bất động thì nó sẽ tập trung được, nó gom lại được. Trong thân mình nó có bạch huyết cầu, nó đối trị những cái mô bệnh đó con. Cái bạch huyết cầu đó, nhưng mà cái người bất động, chứ còn người không bất động thì chắc nó cũng đối trị, nhưng mà nó đối trị nó không có sự tập trung, cho nên nó trị yếu.

Còn mình bị mình tập trung cái tâm của mình trong cái bất động rồi, nó mới gom lại được. Bởi vì ở đây người ta tập trung đoàn kết chứ người ta đâu có chia rẽ.


536- TÙY THUẬN MÀ KHÔNG BỊ LÔI CUỐN VÀO ÁC PHÁP

 

536- TÙY THUẬN MÀ KHÔNG BỊ LÔI CUỐN VÀO ÁC PHÁP

Phật tử Kim Quang: Dạ! Chứ như mấy ngày, thưa Thầy! Con về nhà ở Sài Gòn đó Thầy. Thì lúc đầu thì mình về một hai ngày là con đi thì không ai nói gì hết. Sau này con có lần, một lần con tùy thuận mọi người ở thêm tuần nữa. Mọi người kêu ở thêm tuần đi, cái con tùy thuận.

Cái mấy lần sau về, thì ai cũng kêu ở thêm một tuần đi, thế ở thêm tuần nữa, cái mấy đứa em nói: “Bây giờ cậu vô trong đây một tháng, ở nhà một tháng.” Cái thời gian nó tăng lên Thầy. Họ muốn trói buộc mình lại, mà bây giờ con mới hiểu: Ủa sao giờ mình cứ, mình theo đức tùy thuận, mà rốt cuộc mình làm cho ác pháp nó tăng lên.

Trưởng lão: Bởi vì tùy thuận nó bị lôi cuốn đó. Lôi cuốn trong ác pháp. Người ta sống ở trong cái hoàn cảnh gia đình, người ta toàn là ác không. Toàn là ác pháp, hở chút cái buồn phiền, giận hờn. Không phải là ác pháp sao? Có ai mà biết nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng đâu? Có ai biết pháp mà xả tâm đâu? Chút gì, chút gì cũng dễ nổi giận, nổi hờn hết.

(24:36) Thành ra, mình lại sống trong hoàn cảnh đó nó bị ô nhiễm, có phải không? Thành ra, rút cuộc rồi mình tu hành, trời đất ơi! Nó gian khổ, xả không nổi. Thành ra phải tìm một cái nơi, cho nên không tùy thuận. Tùy thuận vui vẻ, nhưng mà kiếm cách từ chối, chứ không để bị lôi cuốn. Chứ mình không, mà bây giờ mời mình đến nhà mình thăm. Nhưng mà mời mình ở lại thì mình tìm cách, “Không được”, mình từ chối. Đến thăm thì được, nhưng mà đi.

Phật tử Kim Quang: Hồi nãy, kêu con ở lại thêm tuần nữa. Nhưng mà con nói: Bữa nay con phải lên, con gặp Thầy.

Trưởng lão: Đâu có được!

Phật tử Kim Quang: Lấy lý do để đi.

Trưởng lão: Hỏi bây giờ một tuần nữa nó không là bao. Nhưng mà, lỡ bữa nay cho đến 7 ngày, mà ngày mai lỡ chết, lấy gì? Lấy gì một tuần? Chắc gì xong? Đời người là vô thường mà!

Phật tử: Nhiều khi mình tùy thuận mà buông xả chưa hết, thì tùy thuận mà bị ức chế nữa.

Trưởng lão: Chứ sao, ức chế chứ sao? Cho nên mình khéo con! Bởi vì đạo Phật đạo trí tuệ dữ lắm. Tư duy, suy nghĩ sử dụng cái trí của mình, hoàn toàn nằm trong cái đạo đức không làm khổ mình, khổ người. Từ chối một cách rất khéo léo, thiện xảo.

Bởi vì người tu theo đạo Phật, người nào họ cũng khôn ngoan, họ cũng lanh lợi, nhưng họ không xảo trá. Họ uyển chuyển, họ linh động vô cùng, cái người đời theo không kịp. Hỏi gì họ cũng trả lời được hết, mà không xảo. Còn ở đời họ khôn ngoan, lanh lợi thì trong đó có xảo, không thật.

(26:17) Bởi vì mình nhắm vào cái mục đích của sự tu mà mình giải quyết của cái tâm niệm chân thật của mình. Mà bây giờ nói: Trong cái giai đoạn này mình đang thực hiện cái gì đó, mình từ chối khéo: "Không được! Anh là một người mà đang tu theo Phật giáo, mà ở trong gia đình cậu hay chú mà động như thế này, làm sao yên tịnh tu được".

Tức là mình đâu có nói dối, tại vì mình đang muốn yên tịnh. Từ chối đó, từ chối đi đó. Cho nên nó luôn luôn nó thành thật, nó thành thật chứ cái tâm trạng của nó, mà nó nói ra. Đó là khéo léo thiện xảo, mà thật thà không có dối chút nào hết.


535- ÁP DỤNG ĐẠO ĐỨC KHÔNG LÀM KHỔ NGƯỜI THÂN

 

535- ÁP DỤNG ĐẠO ĐỨC KHÔNG LÀM KHỔ NGƯỜI THÂN

Phật tử Kim Quang: Tháng sau mẹ con về, rồi con phải ra ngoài.

Trưởng lão: Đó! Vậy thấy Thầy biết liền.

Phật tử Kim Quang: Con chơi với mẹ. Rồi sau đó mẹ con sang bên kia, thì con mới chuyên tâm được tu.

Trưởng lão: Đúng vậy đó con! Cái đó là cái trách nhiệm, cái bổn phận, mà làm con thì không thể nào, bây giờ mẹ mình già, mà mình trốn trong khu nào hay cái hang núi nào, như vậy không đạo đức! Không đúng!

Phật tử Kim Quang: Thì con cũng chấp nhận, nhưng mà quyết định không qua bên kia. Nhưng mà khi mẹ về đây thì mình cũng phải có bổn phận.

(19:07) Trưởng lão: Đúng đó con, Cái đó là cái hay nhất đó.

Phật tử Kim Quang: Dạ! Con nghĩ như vậy thì nó sẽ không có bị cái Ái Kiết Sử trói buộc nhiều. Mà mình làm căng quá…​

Trưởng lão: Với vả lại, mình không có tăng thêm cái niềm tin của bà. Chứ để bà tin quá, bà cầu khẩn riết hoài. Mà bây giờ con qua, trời ơi! Hàng đêm cầu khẩn, mà giờ nó đúng rồi.

Phật tử Kim Quang: Dạ! Đó thì bởi vậy, khi nào mẹ con gặp chuyện gì, mẹ cầu nguyện. Mà cầu nguyện mà thấy đạt được, nhất là con mà qua bên đó là mẹ con lại còn tin hơn.

Trưởng lão: Cái đó là cái đúng rồi đó, không có trật đâu.

Phật tử Kim Quang: Bây giờ con hỏi Trưởng lão, khi mình không qua như vậy thì mình có lỗi, mình thấy không có tình thương phải không Thầy?

Trưởng lão: Không con! Cái tình của mình, luôn luôn mình cũng thương mẹ. Chứ không phải mình, bởi vì dù bất cứ ở đâu cái tình thương nó vẫn giao cảm được. Mẹ con thương con bao nhiêu, thì con cũng vẫn thương mẹ bấy nhiêu. Nhưng mà đâu phải thương để rồi tạo cái thế nó sai, tạo cái tư tưởng nó trật, nó phải hướng cái tư tưởng tốt.

Bây giờ biết mẹ mình tin vậy rồi, mà bây giờ bà thương mình, mà mình giờ mình thực hiện cho cái ý của bà đạt được, bà nghĩ “À bây giờ nhờ Chúa rồi”. Như vậy là tăng thêm cái mê tín. Sai!

Phật tử Kim Quang: Dạ, đúng rồi! Đó con cũng xét theo cái dạng mê tín đó Thầy.

(20:34) Trưởng lão: Cho nên mình không qua, nhưng mà thương, mà mẹ về thì dù là đang tu tốt gì cũng ra tiếp hết. Thà mình mất một năm tập luyện trở lại, cũng vẫn tiếp như thường. Đó là cái hiếu hạnh của con rồi, đâu có quên công ơn bà. Chứ không phải nó “Tui quên hết, tui không nhớ, bà đến đến, bà đi đi, kệ bà, tui không biết.” Thì cái này không phải! Đạo Phật không cho phép chúng ta.

Tại cái duyên tu hành chúng ta nó chưa đủ, cho nên nó phải còn cái Ái Kiết Sử, nhưng mà phải thực hiện đạo đức của nó. Cho nên bà không về thôi, mà bà về thì cứ đến thăm.

Bất cứ giờ nào, chứ đừng có nói chi, Thầy nói thí dụ như bà đến đây, bà ở đây 5, 10 ngày hay tháng, nửa tháng bà đi. Thì trong cái thời gian này mình, mẹ con ở gần bên nhau cùng ăn một bữa ăn với nhau, cùng này kia, cùng đàm đạo. “Mẹ thấy lúc này cơ thể khỏe mạnh như thế nào? Sao còn làm việc được hay không? Nếu mà mẹ thấy yếu thì mẹ cứ về Việt Nam, con sẵn sàng giúp đỡ mẹ.“

“Con tu, con xả tâm, con tu con giúp đỡ mẹ có gì đâu. Con vẫn tu hành đàng hoàng, những giờ khuya yên tịnh thì con nhiếp tâm, an trú. Còn ban ngày con đi làm việc, tất cả những cái gì chướng ngại, con xả không để tâm con phải lo lắng gì cả. Vẫn được như thường, có gì đâu.”

“Nhưng mà cái mục đích con. Như mẹ biết, là mục đích con quyết theo Phật tu đúng pháp làm chủ sự sống chết của mình, chứ không cầu một người nào hết. Nghĩa là không cầu ai cứu con, mà con tự cứu con.”

Phật tử Kim Quang: Con cũng nói với tất cả bà con, cái pháp của con là con không có cầu ai hết. Mà chính con, con tự tìm con đường giải thoát cho con, tự con, con tu tâm. Mọi người biết là mình đúng là không có theo một cái tôn giáo nào khác, để khỏi thay.

Trưởng lão: Khỏi phải bàn tới, bàn lui.

Phật tử Kim Quang: Bàn tới, bàn lui cái chuyện tôn giáo. Mà đây là đi học đạo đức.

(22:28) Trưởng lão: Đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người. Cứ đem đạo đức nào hơn? Không có ai hơn được hết! Thành ra so với đạo đức thì đạo đức của đạo Phật là đệ nhất rồi, không ai hơn! Bây giờ không làm khổ mình, mà cứ khổ người ta thì đâu được. Mà cứ chịu đựng mình khổ, mà người khác vui thì cũng đâu có được. Không có được!

Phật tử Kim Quang: Dạ, thì đó! Con mới thấy khó xử quá trong trường hợp đó. Thì mình không có áp dụng đức chấp nhận ở đây được không Thầy? Mà cái này không thay bằng đức chấp nhận, mà giống như tùy thuận mà chịu đựng.

Trưởng lão: Chịu đựng đó, không được!

Phật tử Kim Quang: Chịu đựng, "Ác" thì không được!

Trưởng lão: Không được! Cũng như bây giờ con tùy thuận, bây giờ con thăm mẹ, mới là hiếu. Dùng chữ hiếu này sai, gây cho bà mê tín thêm. Cái đó trật, không đúng!

Phật tử Kim Quang: Tạo Ái Kiết Sử nó trói buộc mình thêm hả?

Trưởng lão: Tạo Ái Kiết Sử trói buộc thêm. Mẹ con phải gần nhau hoài, không có chịu rời ra được. Cho nên cái điều đó trật, không được! Thương, ở xa bao nhiêu cũng thương được, chứ đâu phải ở gần.


534- TU TẬP TỰ CỨU MÌNH, ĐỪNG MÊ TÍN

 

534- TU TẬP TỰ CỨU MÌNH, ĐỪNG MÊ TÍN

Trưởng lão: Con xích cái ghế qua đây đi.

Phật tử 1: Cái này đó Thầy, viết mà con thưa như vậy là đủ rồi phải không sư Thầy?

Trưởng lão: Như vậy đủ rồi.

Phật tử 1: Dạ!

Trưởng lão: Địa chỉ nè, tên tuổi nè.

Phật tử 1: Cái này tên con, con ghi tuổi nữa, anh tuổi, dường như tuổi anh năm nay 50 đấy, tuổi mèo, năm nay 51. Dạ! Con năm nay 44.

Trưởng lão: Cũng được, hãy điền đầy đủ con. Thầy sẽ làm điệp phái cho, không có gì hết.

Phật tử 1: Có gì con nói anh là Thầy chấp nhận, nghe Thầy!

Trưởng lão: Có gì không con?

Phật tử 1: Mười mấy năm mới gặp lại Thầy. Cái đó coi như tới chừng nào con mới lên lấy được cái tờ giấy?

(12:04) Trưởng lão: Coi như là con, trong vòng một tuần lễ, hay hoặc là con bao giờ con đến Tu viện thì cô Út gởi cho con luôn. Có sẵn sàng rồi, xong rồi cái tiền bạc thì gởi cho cô Út. Rồi chừng đó con về có điệp cho con, không có gì hết!

Phật tử 1: Còn tiền mà anh gởi, thì con gởi cho cô Út hả Thầy?

Trưởng lão: Ừ!

Phật tử Kim Quang: Cô còn gì thì cô cứ hỏi tiếp đi, xong rồi con sẽ hỏi tiếp.

Phật tử 1: Bây giờ nói chuyện này xong rồi, chỉ hỏi Thầy về những cái nhân duyên của cô thôi. Kể như Thầy nói vậy là con thấy những cái đó là không thành vấn đề.

Trưởng lão: Nó không thành vấn đề. Bỏ hết đi đừng có sống với nó, sống với nó sau này con làm đồng cốt mệt lắm.

Phật tử 1: Như con bây giờ, cái đó con đang bị nó thấy con. Mà lúc mỗi lần con ngồi thiền đó thì…​

Trưởng lão: Nó sẽ hoạt động hoài đó, thì mình không tránh khỏi điều đó đâu. Bắt đầu nó thấy chuyện người ta, vậy mà nó không nói sao được. Mà nói ra trúng phóc à! Rồi cuối cùng con sẽ thành cái gì đây? Con người không thành con người, mà trở thành cái loại phù thủy không à. Người ta sẽ cho con là phù thủy đó. Tại vì tự con, con biết chứ, con đâu có muốn nó đâu. Phải không? Nhưng mà người ta sẽ cho con là phù thủy.

Phật tử 1: Tại vì chính mấy lần con, nhiều khi con nói chuyện, con mở miệng ra là cái đúng như phóc, không sai lệch chỗ nào hết.

Trưởng lão: Bởi vì nói chung là Thầy gặp cũng rất là nhiều người ở trong cái dạng mà người ta đang hoạt động, mà rất nhiều người tin tưởng họ, bởi vì họ nói đâu trúng đó. Thầy nói thôi dẹp đi, sống lo cứu mình. Bây giờ chết không làm chủ được, bệnh đuổi không được, mà cứ lo đuổi bệnh người ta, thì không được! Mình phải cứu mình cái đã!

Phật tử 1: Nếu như vậy thì coi như con cũng bỏ hết.

Trưởng lão: Bỏ hết đi con! Để rồi mình tìm cái giáo pháp mình hằng ngày mình tập con. Một người, người ta đang ở bên Úc người ta theo Thầy, bữa nay Thầy dạy, Thầy dạy họ ôm cái pháp. Nghĩa là bắt đầu kể từ, người ta tính từ tháng sáu năm này đó, bắt đầu tháng sáu sang năm, người ta tu suốt một năm, bắt đầu người ta tu từng phút trở lên.

(14:29) Ôm toàn cái pháp Thân Hành Niệm, để phá hôn trầm, thùy miên, loạn tưởng, để phá hết ba cái này, để ngồi lại cái tâm bất động hoàn toàn. Chừng nào mà có tâm bất động được từ 1 phút cho đến 30 phút thì sẽ báo cáo cho Thầy, để Thầy sẽ dạy lần tới. Mà cái thời gian phải một năm. Con biết ông Từ Quang không? Ông Từ Quang, bây giờ đang ở bên Úc tu đó, tu trong một cái chùa của Nam tông.

Mình sắp xếp xuống hết để mình lo cứu mình. Các pháp vô thường, thân mình cũng vô thường. Nay thì mạnh, mai đau hoặc nay nó mạnh, mai chết không chừng, rồi mình tu không kịp. Cái chuyện đời nó cứ kéo lôi, kéo lôi hoài, tới chừng chết rồi nó cũng không có gì được hết, nó uổng lắm!

Sao, con có gì không con? Có gì trình bày không con. Con cứ ngồi đi con, ngồi bình thường.


664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...