Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2024

660-TƯỚNG TRẠNG CỦA TƯỞNG DỤC

 

660-TƯỚNG TRẠNG CỦA TƯỞNG DỤC

(1:02:40) Phật tử 5: (…​) Nói về thập đại đệ tử của đức Phật (…​)

Trưởng lão: Cái đó là cái tưởng giải của con, con bây giờ chỉ còn cái tưởng giải với cái ý thức của con thôi, cái tri kiến của cái ý thức và cái tưởng thức của con. Cho nên cái gì mà con nghĩ ra, đều là bị tưởng giải thôi.

Phật tử 5: Tưởng giải là gì Thầy?

Trưởng lão: Còn cái ý thức của con là những cái gì hiện tại con thấy mọi vật xung quanh trước con, con thấy mọi vật có đúng như thật, đó là cái thật. Còn cái mà con chưa có thấy, mà nó nghĩ tưởng ra, rồi nó suy diễn ra cái đó, thì đó là luôn luôn cái đó để mà con hiểu nó như thật, thì nó là bị tưởng. Cái đó con người ta hiện giờ sống có hai cái thôi, cái ý thức và cái tưởng thức, hai cái đó. Hễ cái này dừng thì cái kia nó tưởng ra nó nghĩ, nó nghĩ tưởng là đúng, chứ thường thường cái tưởng nó sai, nó không có đúng.

Cũng như mình không biết bụng dạ người ta sao, mà thấy người đó láo liên thì: “Người này coi bộ tham.” Mình không biết là sao, nhưng mà cái tưởng nó nghĩ người ta là tham lam ăn trộm, nó ngó cái này, ngó cái kia muốn lấy, nó tưởng ra. Chứ thật ra người ta ngó là người ta ngó chứ người ta ăn trộm ăn cắp gì, nhưng mà mình nghĩ. Nhưng mà có khi nó tưởng là nó đúng: “Ờ cái thằng này rõ ràng nó làm cái kiểu này tôi thấy nó ăn trộm.” Nhưng mà có khi đúng, mà có khi không đúng, nó sai, cho nên cái đó nó sai.

(01:04:33) Cho nên chúng ta phần nhiều là sống trong tưởng, vì vậy mà cái tưởng là cái sai mấy con mà chỉ có cái ý thức là đúng. Cho nên đức Phật nói: Quá khứ không truy tìm, vị lai không ước vọng, chỉ có hiện tại mà thôi. Hiện tại là cái vật gì thấy hiện tại, không có nghĩ tưởng ra thêm cái gì. Mà có cái tưởng ra là phải phá vỡ, tác ý đuổi đi liền. Cho nên Thầy nói mọi cái trạng thái đều đuổi đi không có được để. Đó là điều kiện tiên quyết của mấy con, bởi vì cái đó là cái sai không có đúng, còn cái ý thức của chúng ta là đúng. Nuôi dưỡng ý thức tu tập đúng là đúng. Bây giờ mấy con còn hỏi gì thêm nữa không con?

Phật tử 6: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Con kính bạch Phật, con kính bạch cô Diệu Quang. Một số các con của Thầy ở ngoài Bắc, được tin Thầy sắp đi ẩn bóng. Được tin này, chúng con vô cùng xúc động, khác nào phải xa một người cha thân thương, hiền từ. Nên chúng con rất cố gắng, mặc dù tuổi cao sức yếu, đường xá xôi để được vào đảnh lễ Thầy và được nghe những lời giáo huấn của Thầy. Sau khi chúng con ra về, sách tấn nhau tu tập, rèn luyện thân tâm lấy công đức đó đền ơn Phật, ơn Thầy, ơn cô Diệu Quang. Công ơn lớn lao này các con khó báo đền, chỉ bằng cách các con tu tập giữ gìn đức hạnh, đạo đức làm người, để lấy công đức dâng lên Phật, lên Thầy. Chúng con đồng tâm xin đảnh lễ, lạy Thầy, Thầy xin chứng tâm cho các con.

(01:06:29) Trưởng lão: Còn gì nữa không con? Con hỏi điều gì nữa không?

Chờ chút xíu con.

Phật tử 6: Con xin thưa hỏi về bản thân con tu hành. Con kính bạch Phật, bạch Thầy. Sức khỏe bây giờ so với mấy năm trước của con, so với hơn hai năm của con thì con có khá, 10 phần trước đây thì con cũng khá tới 7, 8 phần so với trước, con khá hơn là con khá hơn tương đối. Trước đây là phải nói con như muốn chết rồi, nhiều khi con chỉ muốn chết. Con ốm đến mức độ, thế mà nhờ ơn pháp của Phật, của Thầy, nhất là Thầy khác nào như một cái phao cứu con. Nên là tâm con vô cùng cảm động, vô cùng biết ơn Phật, ơn Thầy. Con không biết lấy gì báo đền.

Cho nên mỗi khi trong gia đình gia duyên nhiều khi con có những ác pháp, mà con có sơ suất bị cái cơn sân lên thì con cảm thấy con rất sợ. Hoặc là con có làm cái điều gì sai sót là tâm con bắt đầu nó cứ làm sao rất sợ hãi, tâm con lại nghĩ: “Thế này thì làm sao tu được? Để sau này được gặp Phật, gặp Thầy, được ở cái từ trường thiện, phải cố gắng lên!” Con luôn luôn động viên con cố gắng lên, luôn động viên tâm con như vậy, luôn hàng ngày con tác ý: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự!” Và bốn thời công phu của con. Gia đình con lại công việc nọ, việc kia. Gia đình con rất là neo đơn, các con của con lại mỗi người một nơi phận nào, phận nấy. Con chỉ có con và ông nhà con hai người, thì ông nhà con phần đông bận việc đình, đi họp, đi hành, đi đây, đi khác nhiều. Có một mình con thì con bận công việc nên con chỉ tu có một tiếng.

Mấy cái hôm ngoài Bắc là rét lắm thì con thọ Bát Quan Trai, những ngày trời rét 7, 8 độ, con cũng mặc nhiều áo để con lên tu tập con không bỏ một bữa nào cả. Dù có những cái hôm mà con mất ngủ đến cái giờ tu thì con mới ngủ được một tí. Con định là 8 rưỡi, 9 giờ, nhiều khi 8 rưỡi là con chuẩn bị đi ngủ để đến 9 giờ hơn hoặc 9 giờ kém là con đi ngủ. Nhưng mà có khi con lại không ngủ được, thế là có khi con mất ngủ, có khi con mất ngủ trắng đêm. Thế là con lại lên xin Phật ngủ sớm hơn hoặc ngủ muộn hơn, còn những khi con có ngủ được thì con lại quá mất đi.

Năm ngoái là con định 3 giờ là con dậy, 3 giờ kém con dậy là đến 3 giờ con dậy nổi. Nhưng mà vì có khi con mất ngủ con lại bị quá, thế con cứ đều như vậy. Có những hôm mà con mất ngủ thì con tác ý suốt đêm: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự” và “Tâm như đất lìa tham, sân, si thì mới hết khổ.” Bạn con lại bảo 5 phút tác ý một câu, chứ tác ý luôn luôn như thế thì bạch Thầy là con tác ý luôn. Trước khi con lên 3 giờ lễ thì là con cứ ngồi con tác ý, độ 7, 8 phút, 10 phút: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự!” Sau đó là con đuổi cái bệnh bướu cổ của con, sau đó là con đi kinh hành, sau đó là con tu Định Vô Lậu, sau đó những cái ngày thường con tu sáng suốt.

Còn ngày Bát Quan Trai con tu hai tiếng thì con tu sáng suốt. Con lạy Phật. Con cũng mong muốn con được về, trước là để đảnh lễ Phật, đảnh lễ Thầy và hỏi những cái cách tu hành chúng con vẫn còn vấp váp, nhưng mà nhiều khi con cũng thấy rất là ngại. Và trong đó mấy năm con tu hành con làm được 3, 4 bài kệ là bài quán tu hành và bài quán xét thân tâm mình đã tu được những cái gì, xả được những gì, còn lại những ác pháp gì chưa xả được, tâm còn tham, sân, si như thế nào tất cả con làm mấy bài kệ. Con cũng muốn dâng lên Thầy, nhưng thời gian còn lại của Thầy rất quý trọng nên là con cứ ngần ngại con không dám dâng. Thầy cho phép con dâng thì con xin được dâng.

(01:11:12) Trưởng lão: Thôi con cứ dâng lên Thầy đi! Rồi, không có gì đâu mà ngại. Rồi ráng con tu vậy đúng không có gì sai đâu, ráng lo tu thôi, tu như vậy thì nó sẽ có cái căn bản, có cái nội lực, rồi sau này nó có cái việc gì khó khăn con sẽ vượt qua nó dễ dàng, con làm chủ được bệnh. Yên tâm đi đừng có lo nữa, cứ vậy mà tu tập không có sai đâu mà sợ. Bởi vì mình linh động, khéo léo, thiện xảo trong từng thời gian, lạnh thì mình tu tập theo lạnh. Chứ đừng có cố chấp rồi giờ đó phải vậy vậy không phải, tùy theo cái thời tiết, cái hoàn cảnh mà mình tu tập theo các cái pháp của Phật. Tu tập các pháp của Phật là đối tượng nó để mà diệt nó chứ không phải gì khác.

Mặc dù thời tiết ở ngoài lạnh lẽo mình cũng sử dụng cái pháp để đối, để nhiếp phục được cái lạnh, cái nóng của nó. Do đó đối với Phật pháp thì không có cái gì mà chướng ngại đối với nó được. Pháp của Phật là như vậy. Thời tiết lạnh, lạnh quá, mấy con lo mà mặc nhiều áo cho ấm, trái lại người tu theo đạo Phật thì trời lạnh nhất định là mặc chiếc áo mỏng, ôm cái pháp Thân Hành Niệm đi một hơi là đổ mồ hôi ra liền, thành ra khắc phục được cái thời tiết liền tức khắc không còn nóng lạnh nữa.

(01:12:31) Cho nên đừng có sợ, Thầy nói đừng có sợ, cứ ôm pháp Phật quét nó ra hết, cho mày lạnh, thời tiết nó sẽ không lạnh đâu. Do gan dạ như vậy thì mới được, còn nếu mà nó lạnh thì mấy con cứ mặc một cái áo thường cho nó ấm lại đi, đừng có mặc nhiều, mặc một cái áo ấm thôi rồi tập tu đi, rồi nó sẽ khắc phục được cái thời tiết cho mấy con, mấy con an ổn không thấy lạnh đâu. Mấy con yên tâm đi, đừng có lo, cứ nỗ lực tu như vậy là đúng rồi không có sai đâu, cứ cái pháp vậy đúng rồi.

Tâm như đất, ly tham, sân, si hết!” Cứ như vậy mà tu tập. “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự” đó là đúng rồi phải nỗ lực.

Rồi bây giờ tới ai nữa nè?

Phật tử 7: Chị em chúng con ở ngoài Bắc cũng đủ duyên để về đây xin Thầy ban pháp và được học hỏi tất cả mọi người trong Tu viện. Bản thân chúng con cũng không biết nói gì hơn, con chỉ thay mặt cho những chị em ở ngoài Bắc, cũng như là chị em ở đây để mà quyết tâm để mà tu tập. Sống ở trong cái hoàn cảnh gia đình còn gia duyên rất nhiều, chúng con thì nghiệp chướng còn nặng nề, hoàn cảnh thì còn khó khăn.

Chúng con cũng biết rằng là cái điều kiện, Thầy thì thời gian vàng ngọc rất là quý hóa, mà đã bỏ ra rất nhiều để mà dạy dỗ chúng con trong mấy ngày hôm nay. Chúng con không biết nói gì hơn trước khi Thầy đi ẩn bóng, chúng con chỉ nguyện trước Phật, trước Thầy: Cố gắng làm sao về sống với gia đình, sống làm sao không làm khổ mình, không làm khổ người. Sống làm sao biết ly dục, ly ác pháp. Sống làm sao biết buông bỏ tất cả những cái pháp thế gian mà hiện nay người ta đang chìm đắm trong dục lạc. Thì chúng con cố gắng giữ tâm thanh thản để buông bỏ xuống hết. Đấy là lời của Thầy, của Phật dạy chúng con luôn khắc trong lòng, không bao giờ quên. Dù bằng khó khăn nào, dù bằng một cái hoàn cảnh nào chúng con cũng phải ôm chặt lấy pháp để vượt biển.

Trong lúc này là lúc gấp gáp nhất trong những cái thời mạt pháp này, chúng con nhận thấy được như vậy. Con mong Thầy thương chúng con để mà gần gũi chúng con hơn. Mỗi khi chúng con thấy khổ, chúng con thấy chưa vượt được là chúng con sẽ kêu Thầy, Thầy sẽ đến cứu giúp chúng con. Vì chúng con là những cái người mà bị cái ác pháp nó đè nén quá nhiều. Ví dụ như một mình con trong cái hoàn cảnh gia đình rất nhiều ác pháp, thì chúng con cũng không thể vượt được, mà chỉ âm thầm lặng lẽ kêu Thầy và cố gắng ôm pháp của Thầy để vượt biển. Con mong Thầy xá cho chúng con tất cả những gì mà chúng con đã lầm lỗi mấy hôm chúng con về đây. Con xin Thầy xá lỗi cho.

(01:15:20) Trưởng lão: Mấy con giỏi lắm! Thầy rất là vui mừng là được mấy con hứa những cái điều mà Thầy rất mong muốn. Mấy con giỏi lắm! Con của Thầy là phải vậy chứ không có đứa nào mà dở, phải ráng nghe mấy con, ráng mà tu tập, lúc nào cũng có Thầy ở bên mấy con.

Phật tử 8: Kính bạch Thầy con gặp Thầy cũng hơi trễ, nhưng mà nhờ Thầy chỉ dạy cho con nên cái pháp xả tâm của con trong vòng hơn hai tháng nay nó có sự tiến bộ và hôm nay trước khi Thầy đi ẩn bóng, thì có Thầy trở lại thì con thưa để mà giải quyết. Còn không có thì bây giờ con xin Thầy chỉ dạy rõ ràng cái tiến trình cơ bản, thí dụ giai đoạn tu thì nó có sự tiến tu, thì cái ý thức của người đó nó sẽ xảy ra như thế nào? Cái tưởng thức nó xảy ra như thế nào? Ví dụ như trường hợp con trước đây, thì khi con ngồi con nhiếp tâm và con an trú cái tâm con định xả tâm thì tâm định ở trên thân là có thật, thì có một trạng thái là tất cả những nền nhà nó xoay chuyển giống như là không cố định, nó xoay chuyển, chuyển động một cách tự động lắm, cho nên con có một cái trạng thái như vậy. Con xin Thầy chỉ dạy cái tiến trình của tưởng, ví dụ như mình tu thằng tưởng nó xuất hiện thì đến khi nào nó mới hết và nó hết thì nó xảy ra đến một cái trạng thái nào nữa? Con không biết mình tiến tu đúng hay sai? Xin Thầy chỉ dạy

Trưởng lão: Con ngồi xuống đi con, bởi vì trên con đường tu thì phải có cái người đi qua rồi người ta hướng dẫn cho mình, nó có cái khó khăn. Bởi vì cái ý thức của chúng ta, hiện tại trong cái ý thức của chúng thấy mọi vật đó là đúng.

(01:17:34) Còn cái gì không thấy mà hiện ra làm cho chúng ta thấy như thật thì cái đó là tưởng thức của chúng ta làm ra. Cái lực của nó cũng ghê gớm lắm, nó làm cho chúng ta đủ mọi cách. Cho nên khi mà được gần Thầy, có cái gì mà hiện tượng xảy ra, như ví dụ như mình đang ngồi tu mà thấy đất cái nền nhà mình cứ gập ghềnh lên xuống như thế này hoặc là nó cứ nó chạy vòng vòng nó chóng mặt, nó làm cái kiểu mà nó không có đứng yên nữa thì đó là cũng là cái trạng thái tưởng của mấy con.

Bởi vì trong khi đó mình tu, nói mà nói tưởng thì nó nghe, người ta nghĩ rằng người ta khó hiểu. Nhưng mà sự thực ra ở trên cái phần vật chất của cơ thể chúng ta trong khi tu, chúng ta đã lọt vào một cái hoạt động của một cái số tế bào não của chúng ta nó rối loạn một phần nào đó nó không, mất bình thường, cho nên nó tạo ra cái hình dạng mình thấy như vậy, mình cảm nhận như vậy.

Đó là cũng như bây giờ một cái người bệnh thần kinh, thì người ta phải cảm nhận qua một cái trạng thái của nó cho nên người đó họ nói, họ này kia không giống như người bình thường. Còn chúng ta khi tu cũng vậy, nó rơi vào những cái trạng thái đó là cái phần vật chất của cơ thể nó hoạt động như vậy, nó thay đổi nó không còn bình thường nữa, thì nó hoạt động theo cái kiểu do cái sự chúng ta ức chế, chúng ta tu. Cho nên nó có ảnh hưởng đến cơ thể chúng ta rất nhiều mấy con.

Do đó khi đó mà ngay cả cái trạng thái đó nếu mà không biết dừng nó lại thì nó sẽ thành bệnh, hoặc là nó chỉ xảy ra một lúc thì nó sẽ tiếp tới một trạng thái khác nữa. Hoặc là ngày nay nó không có thì ngày mai nó sẽ có một trạng thái khác nữa, nó nhiều cái trạng thái nó sẽ đưa đến khi mà chúng ta tu. Bởi vì cái đường tu chúng ta, nếu không khéo mà chúng ta không biết giữ ý thức của chúng ta để tập luyện cho đến đủ cái nội lực, thì cái tưởng thức của chúng ta nó cứ xen vô. Cái ý thức vừa dừng thì nó xen vô, nó xen vô 18 cái loại tưởng, nó chứ không phải một cái.

Cho nên trong sách Thầy nhắc có nói có đến 18 cái loại hỷ tưởng này, khi nào lật sách Thầy thì mấy con đọc lại thì mấy con thấy rõ ràng cụ thể hơn. Cho nên mỗi cái trạng thái tưởng nó diễn ra con thấy kỳ lạ. Cái ý thức của chúng ta nhận xét cái này hoàn toàn là cái cơ thể con người bình thường không bao giờ có cái này. Mà có cái này là cái sai mình gọi nó là Ma, tức là cái tưởng của chúng ta. Cho nên chúng ta gọi nó Ma để mà chúng ta không chấp nhận nó và tác ý đuổi nó. Dùng cái ý thức lực của chúng ta đuổi nó đi, thì các con mới bình yên trở lại. Nó trở thành bình thường, nó không còn bị rung động, hoạt động của cái hệ tưởng của các con nữa, nên nó thấy bình thường lại.

Cho nên những cái điều kiện mà xảy ra con bảo: “Dừng lại, bình thường trở lại không có được gập ghềnh kiểu này nữa!” Thì do đó con ôm pháp một lúc thì nó sẽ tan biến đi. Cho nên trong khi con gặp Thầy thì cái thời gian nó quá ngắn. Mà con đã là cái người có tâm quyết chí tu, cho nên nó mới có những cái trường hợp mà con đã nhiếp tâm được. Nhưng mà còn Thầy thì yên tâm, mà không còn Thầy gần thì nó có hơi lo lắng.


659-CÁC TRẠNG THÁI TƯỞNG

 

659-CÁC TRẠNG THÁI TƯỞNG

(08:19) Tu sinh 1: Thưa Thầy con xin hỏi thêm cái chỗ khi mà, con cũng không quên từ ngày Thầy chỉ, con về con tập có hai bữa, sau rồi con ngồi thử thì con thấy cái cảm nhận của mình nó thấy được cái sự rung động của thân, nó duy trì cũng giống như là điện chạy trong thân vậy. Nó rần rần nó từ trên xuống dưới. Đó có đúng là cảm nhận toàn thân của mình không ạ?

Trưởng lão: Nó không phải đâu con. Cái đó là cái tưởng của con rồi. Nó nghe như là nó rần rần, rần rần cùng người con đó, từ đầu xuống đến chân. Mà nó với cảm nhận của nó thì nó như thế này nè, con thấy nè. Bây giờ có một cái ngọn đèn nó soi vào, cũng như bây giờ con nhìn vào cái ngón tay của Thầy. Con nhìn vào ngón tay của Thầy hay hoặc là con đưa ngón tay, con nhìn ngón tay con đi. Hai con mắt con nhìn, tức là con thấy từ đầu đến cuối cái chân ngón tay con. Con có thấy cái ngón tay này rung không? Không có rung. Tại vì cái thấy của con mà. Phải không, con thấy không? Còn nó rung đó là nó có những cái nó chạy từ từ, nó rung rung trong người con. Ờ thì cái rung mà nó châm chích, hay hoặc là rung nó có cái trạng thái gì đó, thì nó không phải đâu con.

Tu sinh 1: Nó làm như điện hoặc máu gì nó chạy rần rần, rần rần (Nó rần rần đó - giọng Trưởng lão) trong đó có đúng không ạ?

Trưởng lão: Không đúng con! Cái đó là bị tưởng rồi con, bị tưởng rồi. Bây giờ Thầy nói như thế này nè, con nhìn cái thân con mà con thấy nó rần rần đó là con bị tưởng. Con nhìn cái thân con, con thấy từ chân đến đầu, con lấy con mắt con nhìn đi. Tức là mình quán thân mà, mình nhìn thân từ trên đầu này. Rồi bây giờ Thầy nhìn xuống đây, Thầy thấy cái mặt của Thầy này rồi xuống tới chân. Không nghe gì hết mà Thầy thấy có cái thân thôi. Đó là quán thân trên thân đó. (Thấy biết cái thân - giọng Tu sinh). Thấy biết cái thân chứ không phải là thấy biết cái cảm giác gì trong đó!

Còn bây giờ cảm giác là tại vì mình không có dùng mắt mình thấy, cho nên mình phải cảm nhận cái sự rung động của cái thân, con hiểu không? Bởi vì cái cảm nhận, cái cảm nhận đó. Bây giờ con mắt mà mình thấy, thì con thấy nó không thấy có rung gì cái thân con hết.

(10:09) Nhưng mà khi mà con cảm nhận thì nó phải nương vào cái hơi thở. Mà cái hơi thở thì nó mới có rung động trong cái thân con chứ gì? Nhưng mà không phải thấy nó rần rần, rần rần. Nó rần rần nó chạy như xe lửa thì không phải. Thầy muốn nói làm sao để mà con hiểu. Mà con muốn diễn tả làm sao cho Thầy hiểu đó, đó là cái khó của cái chỗ quán, của cái cảm nhận của cái thân.

Tu sinh 1: Khi mà con ngồi xuống thì mấy hôm nay con chỉ nghĩ ngay chỗ ngón tay thì con cũng nghe trong cái ngón tay nó làm như cái máu nó lưu thông chạy rần rần, rần rần. Hễ con để ý chỗ nào thì chỗ đó nó cũng giống như vậy. Hoặc là con ngồi yên thì con thấy nguyên khắp cơ thể nó cũng giống như vậy. Thì con không biết là có đúng không? Chứ còn qua cái luyện tập do Thầy chỉ mà ngồi xuống rồi mình tập trung vô mình nhìn thấy nhưng mà không thấy cái này, mà sao mấy ngày nay lại thấy được cái này.

Trưởng lão: Bây giờ con đừng nghĩ cái rần rần đó đi, thì nó sẽ thấy toàn thân con. Mình đừng có cảm thấy nó rần rần đây thì bị cái tưởng nó rần rần rồi. Mặc dù mình có cảm nhận thấy cái điều đó đi, nhưng mà không có rần rần gì hết à. Quán cái thân thôi thì lần lượt nó sẽ bình an trên cái sự quán thân. Tức là cái tâm nó không phóng dật mà nó nhìn trên cái thân nó thôi, nó cảm nhận cái thân nó thôi. Mà nó có những cái hiện tượng gì rần rần, rần rần hay có những hiện tượng gì khác lạ thì nó bị tưởng hết hà. Mà nó bị tưởng thì coi chừng nó trật.

Cho nên trong cái sự tu mà quán thân đó con tập, tập rồi có cái gì đó thì mình xả bỏ cái đó ra đi. Nó có cảm nhận gì, xả bỏ nó ra đi. Mình thấy được từ ở trên đầu tới dưới chân mình với một cách bình thường thôi. Theo cái cảm nhận làm sao mình thấy được toàn thân của mình, đó là cái đúng đó con. Còn cái gì mà nó có cái gì mà nghe nó rần rần, nghe nó chạy đâu trong thân mình đó, thì bỏ cái đó ra đi, bỏ đi: “Mặc dù mày có, có kệ mày, tao chỉ biết từ chân lên đầu, từ đầu xuống chân thôi.”

(12:13) Tập luyện một thời gian sau mà nếu mà con xả không được đó thì phải qua tu tâm Xả rồi. Có cái gì mà lạ lạ đó, thì phải qua tâm Xả đi. Chứ hễ mà nhiếp tâm vô quán cái thân, cái bắt đầu nó rần rần, hoặc là nó có cái dạng gì luồn luồn ở trong đó thì thôi, chắc cái kiểu này mình vô cái pháp Tứ Niệm Xứ này không nổi rồi. Tại vì mình không có duyên với nó, cho nên mình quán nó không thấu. Không thấu, thôi để mình qua tâm Xả đi, mình ngồi chơi còn sướng hơn. Quán cái thân này coi bộ khổ quá.

Tu sinh 1: Con thấy đi thì nó không có nhưng mà lúc con ngồi yên tĩnh đó thì nó có.

Trưởng lão: Như vậy là con bị tưởng mất rồi, cái đó là chắc chắn rồi không có trật được. Đi mà mình động mình đi, mình thấy cái thân của mình nó lúc lắc phải không? (Dạ - giọng Tu sinh). Mình cảm nhận cái sự lúc lắc đó là đúng, nó không có cái cảm giác đó.

Mà ngồi im mà nó có thì đó là bị tưởng! (Bây giờ con ngồi thì con cũng thấy trong đó nó rần rần - giọng Tu sinh). Thì đó, đó là bị tưởng, kêu là tưởng toàn thân. Kêu là quán tưởng toàn thân chứ không phải là quán trên thân quán thân. Thì bỏ, con bỏ cái đó đi con. Con có thể con muốn tu tập Tứ Niệm Xứ thì con tập nên đi, nên đi một thời gian nữa. Rồi bắt đầu đi chậm, đi chậm để cho mình nhận coi nó có rần không? Chứ mà nếu con đi chậm mà nó có rần thì cái ông tưởng này lòi mặt ra nữa à. (Con có cần tác ý con xả nó không? - giọng Tu sinh). Xả à con, tác ý xả nó, để cho mình hoàn toàn nó như bình thường, con nhận cái thân con lúc lắc đi thôi. Có vậy đó thì con mới đi vào Tứ Niệm Xứ mới được.

Tu sinh Thanh Trí: Thưa Thầy cho con xin hỏi Thầy. Con có cái trạng thái như thế này, là vì trước đây do con có tập cái pháp của ông Phán, tức là pháp xuất hồn, mà thấy cái trạng thái nó giống giống Tứ Niệm Xứ Thầy. Thầy coi thử giữa cái xuất hồn với cái Tứ Niệm Xứ nó có giống nhau? Tại vì Thầy nói như cái đèn pha thì cái đó đúng. Tức là khi con ngồi đó thì con thấy nó ra ngoài con, ra ngoài con nó nhìn vô con, nhìn vô con thì con quan sát là những cái sẹo trên mặt con nhìn rất là rõ. Con hoảng hồn mà con nói: "Ủa sao không tập xuất hồn mà sao giờ lại xuất hồn"

(14:14) Trưởng lão: Xuất hồn nó nhìn đó chứ.

Tu sinh Thanh Trí: Lúc bấy giờ là con sợ, con cựa, con cựa qua, cựa lại thì thấy cái thân con nó cũng cựa. Như là có một người thứ hai nhìn vào con đó. Nó cựa thì con lay qua lay lại coi thử nó có mất không thì nó cũng không mất (Đúng vậy - giọng Trưởng lão). Thì con không biết nó là cái gì nữa. Nó ở ngoài nó nhìn vô bên trong. Thì thưa Thầy đó là có phải đúng Tứ Niệm Xứ hay là một trạng thái hay lưu xuất như thế nào mà nó làm con suy nghĩ, con thấy nó lạ? Đó có phải là cái pháp xuất hồn nó bị do trước đây huân tập rồi cái tưởng nó lưu xuất ở trong đó rồi bây giờ…​?

Trưởng lão: Đúng vậy. Cái pháp xuất hồn con nó sống trở lại với con đó. Nó sống với con rồi đó, cho nên nó đứng ngoài, nó nhìn cái thân con, nó thấy sẹo đồ đủ. Nó có con mắt tưởng nó nhìn thấy sẹo rồi đó.

Tu sinh Thanh Trí: Không phải Tứ Niệm Xứ phải không Thầy?

Trưởng lão: Không phải Tứ Niệm Xứ đâu con, đó là cái pháp xuất hồn của con đó.

Tu sinh Thanh Trí: Lúc đó con hoảng con bỏ, con đứng dậy đi. Con đi thì nó hết. Rồi có một lần nữa đó thưa Thầy. Cái này thì theo như Thầy dạy con ở trong thất thì nó là luyện, chứ không phải là luyện thì bị cái trạng thái này nó cứ miết vô con. Tức là con ngồi vô một lát đó là bắt đầu là con thấy nó làm như lính canh đó Thầy. Tức là y như có một người nó liệng vô nó canh con. Cứ nó canh con thì con thấy không được, tại vì nó mờ mịt nó không có biết rõ ràng. Thì con thấy không được, cái trạng thái này không được thì con bỏ, con đứng dậy con đi. Đi thì mất mà vô ngồi đó, chỉ có thời gian ngắn thôi là bắt đầu nó liệng y như nó không ngủ đó Thầy, nó liệng nó canh nữa đó Thầy. Coi như không muốn mà nó canh. Cứ nó canh như vậy thì mấy cái trường hợp đó phải có cái cách nào?

(15:56) Trưởng lão: Phải bỏ hết những cái pháp đó con, không có tu được mấy cái pháp đó đâu (Dạ - giọng Tu sinh), xả hết. Cho nên nếu mà con bị những cái trạng thái của tưởng do từ trước con tập luyện đó, gần như là bị điên đó ha. Thì bây giờ đó con tập là nó sống lại đó (Dạ - giọng Tu sinh). Cho nên vì vậy thôi bỏ hết đi, tu tâm Xả chắc ăn à. Con thì giờ tu tâm Xả, chứ tu Tứ Niệm Xứ mà nhìn thân cái bắt đầu nó có cái thằng, nó nhảy ra nó ngồi nhìn thì không được. Rồi con thì có cái thằng nó xuất hồn ra, nó ngồi đó nó nhìn lại thì không được rồi (Là bỏ phải không Thầy? - giọng Tu sinh). Bỏ đi con.

Tu sinh Thanh Trí: Không chấp nhận nó. Tại vì con không thích tu tâm Xả. Con muốn đi sâu vào pháp Tứ Niệm Xứ.

Trưởng lão: Ôm cái pháp Tứ Niệm Xứ chớ gì? Thì con phải bắt đầu, bây giờ con chỉ còn có đi kinh hành thôi, để nhìn thấy cái thân rung động của con thôi thì may ra. Mà không khéo, nó có thằng, nó đứng nó coi rung động nữa (cười) thì không được. Con cứ tập đi, tập để mình cảm nhận được sự rung động của mình. Chính cái ý thức, đây là đức Phật hoàn toàn lấy ý thức mà tu, chứ không phải lấy cái gì khác hơn hết.

Tu sinh Thanh Trí: Vậy con cũng hiểu là con không chấp nhận thì con bỏ. Bỏ thì con đi, mà hễ vô ngồi đó nó lại coi như nó liệng vô y như có cái thằng nó ngồi nó canh con.

Trưởng lão: (cười) Đúng là tu sai rồi, bởi vậy nó nguy hiểm lắm. Bỏ nó khó lắm, chứ không phải dễ đâu. Cho nên tu Tứ Niệm Xứ này lơ mơ là mấy con bị ức chế, là một. Hai là mấy con sẽ bị tưởng hết (Dạ thưa Thầy, con cảm ơn Thầy - giọng Tu sinh). Cho nên phải bỏ hết những cái trạng thái đó mới được.


658- NẾU KHÔNG CÓ LINH HỒN THÌ CÁI GÌ SẼ DẪN NGHIỆP LỰC ĐI TÁI SANH?

 

658- NẾU KHÔNG CÓ LINH HỒN THÌ CÁI GÌ SẼ DẪN NGHIỆP LỰC ĐI TÁI SANH?

(00:38:12) Phật tử: Dạ Thưa Thầy xin Thầy hoan hỷ giảng cho con được rõ. Như Thầy nói là sau khi chết thì không có cái linh hồn, vậy thì cái gì sẽ dẫn cái nghiệp lực, cái quả báo để mà đi tái sanh luân hồi suốt kiếp?

Trưởng lão: À, con đã nói cái nghiệp lực, tức là cái nghiệp con đã tạo ra nó thành một cái lực. Thì cái lực là nó phải đẩy đi chứ, chứ cái lực nó không lẽ nó đứng một chỗ mà gọi là sao lực được.

Thầy nói bây giờ, Thầy nói cái tay Thầy có lực, mà Thầy không có gồng, không có co, không có bóp gì hết làm sao có lực, phải không? Mà nó có lực thì Thầy gồng lại vậy Thầy có lực không, phải không? Thầy nắm lại như vậy có lực không? Mà thầy để cái tay xuôi như vầy thì có lực không? Mà đã nói nghiệp lực thì tức là con bỏ cái này, cái lực nó đẩy đi, nó đi tái sanh không biết là chỗ nào nữa mà nói nữa.

Vì cái nghiệp lực, là cái nghiệp là cái tạo thiện hay ác. Cái lực đó nó đẩy đi, cái lực của thiện ác nó đi chứ đâu phải có cái gì của ba con mà đi, phải không? Mà con làm cái điều ác, điều thiện hằng ngày, hằng ngày sống con làm điều thiện, điều ác, do đó nó trở thành một cái lực.

Cũng như bây giờ một người mà nghiện rượu, do cái lực nghiện của họ, họ nghe rượu cái họ thèm, phải không? Đó là cái lực, cho nên bây giờ "ghé quán uống một ly coi", thì uống vô ly thấy khoẻ quá, làm cho nó hăng hái, mà không uống cái ông lừ đừ, phải không? Đó là cái nghiệp lực, do vì vậy đó nó thúc đẩy mình đi. Mà cái nghiệp thiện thì nó thúc đẩy ở cái góc độ thiện.

Cho nên vì vậy khi mà cái người cha mình mất đi, thì cái nghiệp lực đó nó sẽ giao cảm được cái nơi mà sanh của cái nghiệp lực nó tương đồng. Thì cái người đó, họ có cái hành động nhân quả nó tương đồng với cha mình hồi còn sống làm những cái nhân quả đó. Cho nên nó đẩy đi lại cái chỗ đó để mà thực hiện các nghiệp lực kế tiếp, con hiểu chưa?

Kế tiếp cái nhân quả nó sinh ra con người nó mang theo cái nghiệp lực đó. Nó tương ưng với cái nghiệp lực của cái người cha, của cha mình trong cái hiện kiếp của mình. Thì cái người cha mẹ của cha mình trong cái kiếp tới đó, thì nó là cái nghiệp lực của cha mình hiện tại ở đây. Cho nên cái nghiệp lực của cha mình ở đây, nó đưa lại cái nghiệp của cái người kia, để nó tương ưng với cái nghiệp của người kia mà trở thành cha của cái người chết đó, con hiểu chưa?

(00:40:18) Phật tử: Dạ con muốn tìm hiểu cái gọi là cái linh hồn hay là cái Thức đó thưa Thầy.

Trưởng lão: À, nó không còn có nữa, nó chỉ còn có hành động thiện ác của con nó trở thành cái nghiệp lực. Bởi vì bây giờ tại sao mà người ta vừa nói cái lời nặng cái con giận liền. Đó là cái nghiệp lực, nó nhanh như vậy, thì cái đó nó còn. Mà cái chỗ mà gọi là con giận thì nó không phải, đó là cái nghiệp lực.

Cho nên Phật thấy rằng đó là cái nghiệp, chứ không phải là cái con giận, mà con cứ nghĩ rằng tại con giận, cái linh hồn mình giận, cái tâm mình giận. Chứ sự thật ra cái nghiệp lực nó làm cho mình thấy, cảm thấy như mình giận, vì vậy mình chấp, mình thấy có mình giận. Như vậy là mình chấp ngã, ở trong mình có mình giận rồi, chứ sự thật ra cái nghiệp đó nó giận chứ không phải là mình giận, nhưng mình lầm chấp, mình thấy mình giận, các con hiểu chỗ đó chưa?

Cho nên Phật nói: "Như vậy mới giải thoát được người ta". Người ta hiểu được, người ta thấy: "Ờ, cái đó đâu phải mình giận, mà cái đó là cái nghiệp lực nó giận". Bởi vì hằng ngày con bị người ta chọc tức con giận, bây giờ con tức giận quá, đó con hiểu không? Đó là thành cái nghiệp lực, vì vậy mà cái đó nó đi tái sanh. Cho nên cái nhân quả tái sanh, chứ không phải vì cái linh hồn mình tái sanh, các con hiểu không?

Mà đó tương ưng lắm, nó hay lắm. Nó ở đây mình hành động thiện ác như thế nào, nó tương ưng với những cái người xung quanh nó, với những người nước khác nó tương ưng được. Thì bởi vì nó không có cái không gian, cái không gian nó không có trải dài đối với nó. Cho nên cái nhân quả đó, nó tương ưng cái nó tái sinh ngay liền đó. Nó hợp với cái đó là nó ngay đó, là nó trở thành cái bào thai liền.

Phật tử: Mô Phật cho con thưa hỏi: Khi mình tu tỉnh thức thì khi nào là mình nhận biết được tỉnh thức? Và cái trạng thái của tỉnh thức nó như thế nào?

Trưởng lão: À, để Thầy chỉ dạy cho rõ ràng.

Bây giờ thí dụ như con tỉnh thức, cái hơi thở ra con biết hơi thở ra, hơi thở vô biết hơi thở vô. Con không có niệm nào mà con vẫn duy nhất con biết cái hơi thở ra vô, đó là con tỉnh thức trong hơi thở, phải không?

Bây giờ con đi mà con biết từng bước đi, con bước, bước, bước đi mà con không có nhớ cái gì hết, mà con không quên bước đi con, thì đó là tỉnh thức ở bước đi.

(00:42:05) Thì cái trạng thái mà tỉnh thức đó, nó cái tâm của con bây giờ nó thanh thản, mà nó không có cảm thấy lo lắng. Mà con khởi niệm lo cái thì nó mất cái tỉnh thức rồi, phải không? Cái tỉnh thức thì nó ở trong cái trạng thái thanh thản của mình, nó nhẹ nhàng thanh thản đó là tỉnh thức.

Mà nếu mà ở trong tỉnh thức mà nghe, nó nghe cái sự gì an lạc thì cái thanh thản nó cũng mất rồi. Nó có cái trạng thái thanh thản, tức là có cái trạng thái dục nào đó nó xen vô cái mình thích thú thì coi như mình ngồi thiền, mình nghe nó hỷ lạc quá, thì cái đó là nó thật sự ra nó mất cái trạng thái thanh thản mất rồi, bị cái hỷ lạc đó nó xen vô.

Thì cái đó là con ở trong cái tỉnh thức, ở trong cái trạng thái hỷ lạc, cho nên đó là sai, cũng sai rồi. Nó bị là xúc tưởng hỷ lạc nó hiện tướng nó ra, nó làm con mất cái tâm thanh thản của mình. Đó là con mất rồi, con bị tưởng thức rồi, là con sai rồi. Cho nên ngồi thiền mà nghe hỷ lạc cái mê "Trời ơi tôi hôm nay ngồi thiền nghe nó hỷ lạc quá trời, tôi thích". Đó là người đó đã lạc vào thiền bậy rồi đó, nó sai rồi.

Hôm nay Thầy chỉ những cái trạng thái, tất cả những cái gì mà các con đã không hiểu, thì các con hiểu. Bây giờ các con sẽ thấy rõ được cái sai, cái đúng.

Bây giờ các con còn hỏi gì nữa không? Còn cái gì hỏi nữa đi.


657- ĐÁM GIỖ CÚNG THỊT CÁ CÓ TỘI KHÔNG?

 

657- BÀN THỜ PHẬT Ở TRÊN, BÀN ÔNG BÀ Ở DƯỚI, ĐÁM GIỖ CÚNG THỊT CÁ CÓ TỘI KHÔNG?

(00:33:40) Phật tử: Dạ thưa Thầy, con coi trong cuốn sách nhân quả. Nói là cúng thịt cá trước bàn Phật thì sẽ bị đọa địa ngục. Nhà con thì bàn Phật ở trên cao, còn bàn của ông bà thì ở dưới. Ba con cúng đám giỗ thì ba con có bị tội không Thầy?

Trưởng lão: Bàn Phật thì ở trên phải không? Ông bà thì ở dưới, bây giờ cúng đám giỗ tức là cúng mặn chứ gì? Con hỏi như vậy là ba con có tội không? Không có tội con.

Bởi vì cái lòng của ba con cúng ông bà tổ tiên, mà cái bàn Phật phải ở dưới thì ba con có tội, cái này bàn Phật thờ ở trên. Ông Phật ngồi ở trên, không lẽ Ông ở trên, Ông ngó xuống, Ông thèm cá, thịt sao? Phải không? Bởi vậy đâu có tội.

Chứ phải chi cái bàn Phật mà ở dưới, mà để ông bà mình ở trên mà ngồi ăn cá đồ đó thì có tội. Tại sao đem cá thịt để trên đầu ông Phật, phải không, các con hiểu điều đó. Cho nên ba con không có tội đâu, tự nhiên cúng bái như thường, thờ Phật như thường, không có sao hết.

Nhà mình chật bây giờ làm hai, ba cái bàn thờ chật chội gần chết. Người ta đã nâng Phật lên cao mà Phật còn không chịu ngồi hay sao? Phật phải thương chúng sanh chứ. Ông bà người ta chưa có ăn chay được, chúng ta còn cúng chút xíu mà Ông cũng trách quở nữa sao được. Từ từ rồi ông sẽ giữ giới chứ, phải không? Cho nên ba con không có tội đâu, về nói ba đừng sợ, Thầy nói như vậy đó, cứ tự nhiên cúng.

Khi nào mà ba thấy được, bây giờ ba thích ăn chay để giữ gìn cái giới sát sanh, để tạo được cái phước không có làm đau khổ chúng sanh nữa. Để tạo cái nhân cho tốt, ở trong gia đình của mình không có những cái tai nạn xảy ra cho gia đình mình. Thì cha mẹ ăn chay thì nên cúng ông bà mình ăn chay hết, làm cho ông bà của mình cũng tốt luôn, cũng thiện luôn. Thì điều đó, thì khi đó thì ông Phật, Ông mừng, Ông ngồi trên, Ông mừng. "Nay nó ăn chay hết rồi, nó giống mình rồi", phải không, các con hiểu không? "Nó từ bi rồi". Thì do đó Ông càng mừng nữa.

Còn bây giờ ăn mặn thì chúng sanh mà, đâu có quở nó làm chi. Tại vì nó còn đắm mê, cho nên để cho nó ăn chay chút chút. Nhưng mà lần lượt đây, có quý vị tu hành giới luật nghiêm chỉnh là lần lượt sẽ hướng dẫn ba mẹ của nó sẽ ăn chay lại được chứ gì, thì lần lượt sẽ mà. Cũng như bây giờ con gặp Thầy, hỏi Thầy, thì tức là ba mẹ con sẽ có dịp tốt, không có sao hết. Về nói ba mẹ con không có tội lỗi gì hết đâu mà sợ.


656- LẠY PHẬT SÁM HỐI CÓ HẾT TỘI HAY KHÔNG?

 

656- LẠY PHẬT SÁM HỐI CÓ HẾT TỘI HAY KHÔNG?

(00:22:01) Câu hỏi: Hỏi Thầy sám hối có hết tội hay không? Và nếu có thì nó lại mâu thuẫn với nhân quả.

Trưởng lão: Ở đây nó không mâu thuẫn đâu, mình sám hối có nghĩa là mình nhắc cái tâm mình. Mình sám hối có nghĩa là mình biết được cái tội của mình làm cái điều đó, cho nên mình ăn năn. Sám hối có nghĩa là ăn năn đó, ăn năn sám hối đó, là mình chừa bỏ mình không làm nữa.

Cho nên nó mới hết tội chứ không phải là tôi đến, tôi lạy Phật, tôi sám hối, tôi lạy hồng danh cho đã rồi mà tôi không có chừa cái tội đó thì tôi ăn cắp xe đạp mà tôi cứ ăn cắp xe đạp hoài đó thì, tôi sám hối nó hết đó, mà mai mốt công an bắt đó thì không được, thì cái chuyện đó không được đâu. Cho nên ở đây tôi sám hối nghĩa là tôi từ đây về sau tôi không có ăn cắp nữa. Thì nó sẽ hết tội đó, nó hết tội, nó hết tội bằng cách mà từ đây về sau.

Còn cái nghiệp mà ăn cắp của mình làm người ta mất của đó, cái khổ đó mình phải trả thôi chứ không phải là hết cái tội đó đâu. Mà hết cái cái tội từ đây chấm dứt mình không có làm nữa. Từ cái chỗ mình chấm dứt mà trở về cái vị lai đó, nó sẽ không còn tội đó nữa. Còn cái hiện mà mình đã làm tội mà cái người ta mất của, người ta đau khổ đó, thì mình phải hành những cái thiện pháp để chuyển cái tội đó, thì mới hết trả được cái quả đó.

Chứ không phải nói: "Tôi sám hối, tôi đến tôi lạy Phật cái rồi tôi làm tội gì đó nó hết". Thì rõ ràng là ông Phật, do mình lạy Phật mà ông giúp cho mình hết cái tội đó thì chắc chắn cái kiểu đó là nó phi đạo đức rồi, nó mâu thuẫn, con hiểu chưa?


655- COI NGÀY GIỜ TỐT XẤU LÀ MÊ TÍN DỊ ĐOAN

 

655- COI NGÀY GIỜ TỐT XẤU LÀ MÊ TÍN DỊ ĐOAN, PHI ĐẠO ĐỨC, CẦN PHẢI TỪ BỎ

(00:02:31) Bởi vậy Thầy dạy đệ tử, người cư sĩ Phật giáo phải đúng như lời của Phật dạy, không thể làm sai, vì vậy Phật giáo mới còn trong thế gian. Nếu chúng ta đụng đâu cúng dường đó, miễn là chúng ta cúng dường với sự trao đổi mê tín bằng cách này, bằng cách khác như: cúng sao, cúng hạn, coi sao, bói quẻ, coi ngày tốt xấu. Rồi quý vị cúng dường như vậy thì cuối cùng quý vị được cái gì? Được phước cái gì?

Trong khi quý vị đã bị mê tín, bị lường gạt bằng những cái hình thức mê tín. Trong khi quý vị làm cái nhân ác, mà bây giờ quý vị coi cất cái nhà này, cái ngày tốt, mà quý vị làm ác thì mai mốt cái nhà này lửa cháy hay hoặc là nước trôi. Thì quý vị nói: "Tôi sao coi ngày mà lại cái nhà tôi lại xảy ra như vậy?".

Thật sự ra có phải là những cái người mà đang hiện có những nhà cửa bị bão lụt, bị sập, bị đổ, có phải họ có coi ngày không? Có chứ làm gì mà dân Việt Nam mình khỏi coi ngày, thế mà sao cũng bị sập, bị đổ vậy, phải không? Quý vị hiểu không?

Bây giờ trong thành phố chúng ta có cất cái nhà cũng phải coi ngày, coi giờ. Nhiều người bây giờ Thầy nói thật sự ra vẫn còn cái mê tín điều đó nữa. Mà trong khi hành động thiện ác của chúng ta, nó mới bảo vệ được của cải, tài sản của chúng ta khi chúng ta làm thiện. Còn chúng ta làm ác, thì dù bây giờ chúng ta có coi ngày giờ tốt xấu gì, thì cái sự việc đó nó sẽ xảy đến chúng ta do cái nhân quả thiện ác của chúng ta. Chứ đâu phải ngày giờ mà định được cái sự giàu sang đó cho chúng ta được sao? Thế cho nên vì vậy đó là hình thức mê tín, chúng ta cần dẹp những cái điều đó đi.

Chúng ta phải tin tưởng rằng không phải ngày giờ tốt xấu đó mà làm nên sự nghiệp đâu, mà chính hành động thiện ác của chúng ta làm nên sự nghiệp. Vì vậy đứng trong góc độ Phật giáo Thầy khuyên quý Phật tử đừng nên tin những cái điều đó, mà phải làm đúng đắn.

(00:04:08) Còn đối với cái sự ma chay chúng ta biến thành cái sự mê tín, cầu siêu linh hồn của ông cha chúng ta thì hãy biến thành cái lòng hiếu hạnh của chúng ta. Rước một cái ông thầy chùa đến mà tụng kinh, do cái lòng hiếu chúng ta để làm cho nó ấm cúng được cái ma chay của gia đình của chúng ta, mẹ cha chúng ta.

Nhờ như vậy chúng ta nghe tiếng tụng niệm đó, nó làm cho tâm hồn chúng ta thanh thản, an lạc, trong khi mà mất mẹ, mất cha. Nó làm cho cái nguồn an ủi cho tâm hồn của chúng ta. Chứ sự thật ra linh hồn cha mẹ mình còn ở đâu mà đi siêu sanh Tịnh Độ. Thì quý vị phải biến những cái hành động đó để trở thành cái hành động đạo đức của chúng ta, đối xử với cái tình nghĩa hiếu hạnh của chúng ta khi một người con mất mẹ, mất cha thì như vậy nó có nghĩa lý.

Còn quý vị nghĩ là ông thầy tụng kinh đó là vong hồn mình siêu sanh Tịnh Độ, cha mẹ mình được về Cực Lạc. Điều đó là một điều mơ hồ, huyễn hoặc chứ không thật. Cha mẹ mình làm ác trong thế gian này, làm sao mà sanh được về Cực Lạc được, cho nên đâu phải là làm thiện.

Nếu mà ông ta đã làm thiện thì đâu cần gì phải cầu siêu, phải không? Quý vị phải hiểu, mà phải hiểu bằng cái trí tuệ như vậy mới là đúng nghĩa của đạo Phật, mới gọi là trí tuệ, chứ nếu mình hiểu sai thì nó đâu có đúng nghĩa đâu.


654- THIỀN XUẤT HỒN

 

654- THIỀN XUẤT HỒN LÀ CỦA NGOẠI ĐẠO, KHÔNG ĐEM LẠI SỰ GIẢI THOÁT CHO CON NGƯỜI

(22:48) Như chúng ta thấy có một loại thiền, gọi là Thiền Xuất Hồn, phải không? Nếu mà cái người đó mà còn ý thức thì họ không có xuất hồn được đâu. Vì vậy mà cái người mà tu thiền đó họ phải tưởng như là mình phải ngủ, rồi tưởng như là mình ở trên đầu mình nó nứt ra một lằn, rồi nó xuất hồn từ đó do dùng cái tưởng của mình.

Vì vậy mà cái giấc chiêm bao nó dễ thực hiện là khi mình ức chế cái vọng tưởng của mình, tức là cái ý thức nó không có khởi niệm nữa. Thì lúc bấy giờ cái tưởng nó hoạt động thì nó thành ra cái giấc mộng của người đó, được xem như là mình đã xuất hồn. Và mình điều khiển bằng cái sự tu tập đó, cho nên cái giấc chiêm bao bằng cái sự điều khiển mình chiêm bao.

Còn hiện giờ mà quý Phật tử mà chiêm bao đó là tự động nó chiêm bao, chứ không phải là mình điều khiển. Còn cái người tu Thiền Xuất Hồn thì người ta chủ động, người ta điều khiển để cho cái ý thức của chúng ta ngưng, để cho các tưởng thức nó hoạt động, nó trở thành cái giấc mộng người ta. Đương nhiên là người ta xuất hồn là người ta đi chơi.

Vì vậy mà nhiều khi người ta xuất hồn ra thì người ta đi đến những nhà này, những nhà kia. Thì những cái sự kiện gì xảy ra, thì khi mà người ta trở lại bình thường, tức là người ta hết chiêm bao đó, cũng như mình là tỉnh dậy đó, thì mình nói lại cái việc xảy ra hồi mình xuất hồn đó, thì xảy ra rất đúng. Cho nên nói dường như là mình có cái hồn, mình xuất hồn ra, chứ sự thật không phải đâu.

Đó là cái tưởng thức của chúng ta giao cảm được, những cái điều mà chúng ta đã thực hiện điều khiển được cái tưởng thức của chúng ta hoạt động đúng cách. Cho nên chúng ta thấy được thực trạng của hiện tại, của cái hoàn cảnh đó, của những người mà mình muốn biết.

Cho nên nó cũng không hay ho gì hết, là đánh thức những cái tưởng thức của chúng ta hoạt động mà thôi. Nó không giải quyết, cho nên những người mà tu Thiền Xuất Hồn, họ không giải quyết được cái sanh, già, bệnh, chết. Họ không làm chủ được cái sự đau khổ, tâm tham muốn và ác pháp trong lòng của họ, cho nên nó không giống đạo Phật.

Vì vậy họ xuất hồn để mà chơi, hoặc là xuất hồn để mà thể hiện những cái thần thông huyền bí chơi, để mà gạt người, lừa đảo người. Thì cái điều kiện mà họ làm cho người ta thích thú những cái thần thông đó, thích thú cái xuất hồn đó và đặt niềm tin là: "Mình chết đi mình cũng xuất hồn được, thì mình bỏ thân này thì vẫn còn cái phần hồn, cái linh hồn của mình, mình vẫn điều khiển nó đi tới, đi lui chỗ này kia được và tái sanh cũng dễ dàng, không có rơi vào địa ngục". Thì do đó họ cũng thích, họ tưởng tượng như vậy.

Nhưng mà sự thật khi mà người chết rồi, thì cái tưởng thức nó cũng không còn. Cho nên cái linh hồn mà họ tưởng ra đó, nó cũng không có, cho nên toàn bộ là nó hoại diệt sạch, nó không còn có nữa đúng như lời đức Phật đã nói: "Không có một vật gì còn có trong thân ngũ uẩn này cả".


653- PHẬT DI LẶC

 

653- PHẬT DI LẶC RA ĐỜI LÀ ÂM MƯU CỦA NGOẠI ĐẠO NHẰM TIÊU DIỆT PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY

(51:35) Cho nên Thầy suy ngẫm, cho nên vì vậy rồi tìm cách thức nào để làm cho mọi người thoát khổ. Chỉ duy nhất có đạo đức của đạo Phật- không làm khổ mình, khổ người. Bây giờ làm sao phổ biến được cái đạo đức này cho mọi người, đến với mọi người để giúp họ thoát khổ. Họ sống hạnh phúc trong gia đình của họ, anh em, cha mẹ, dòng họ, vợ chồng, con cái hòa thuận không bao giờ có tiếng to làm đau khổ với nhau. Thì đó là cái đạo đức của đạo Phật để giúp cho mọi mọi gia đình hạnh phúc, an vui.

Đạo đức của đạo Phật giúp cho xã hội, con người không chà đạp lên nhau vì sự sống. Biết thương yêu nhau, giúp đỡ nhau mà không giận dữ, không chửi mắng nhau, thì cái đạo Phật sẽ giúp được xã hội chúng ta. Con người đối xử con người với tình thương, mà không vì một ích kỷ cá nhân nào, thì cái đạo đức của đạo Phật thực tế và cụ thể sẽ giúp được con người.

Nhưng hiện giờ như chúng ta biết cái đạo đức đó nó chưa có, nó chưa có thành hình được, nó chưa có thành sách vở được. Lấy đâu mà quý vị đọc, lấy đâu quý vị nghiên cứu để thực hiện những hành động đó, đối xử với nhau, đem lại hạnh phúc cho nhau, không làm khổ nhau.

Thấy được, biết được, bây giờ làm sao? Chắc chắn là như Thầy dù là tuổi già sức yếu nhưng phải cố gắng, cố gắng hết mình, vì những sự đau khổ của con người. Cho nên cách đây mười lăm, mười sáu năm, thì khi ra thất rồi, tu xong Thầy ra thất. Rồi thời gian Thầy nghĩ đến một cái khu đất để thành lập một cái trung tâm an dưỡng, để giúp cho mọi người về đó được nghỉ ngơi và được học một cái đạo đức mà Thầy đã thấy, đem lại lợi ích cho muôn người, đem lại hạnh phúc cho mọi người, mong rằng cái sự thực hiện đó thành tựu.

(54:04) Nhưng nhìn trước, nhìn sau, kêu gọi mọi người giúp đỡ mình thì nhân sự chưa đủ. Thầy đào tạo một số người, đem hết sức lực mình mong cho họ thực hiện được đạo giải thoát như Thầy. Tâm đầy đủ những đức hạnh để cùng Thầy giúp cho mọi người học được những đạo đức.

Nhưng họ đã lạc lầm trong những cái pháp môn tu. Dạy một điều họ làm một ngả, vẫn nhắc đi, nhắc lại nhiều, họ chẳng nghe. Nhiều khi phải đuổi họ, phải nói nặng họ để rồi họ buồn, họ giận, họ bỏ, họ đi. Họ vào chùa khác ăn ngày ba bữa sướng hơn, ăn ngày một bữa cực khổ. Sống gì mà không cho nói chuyện, buồn gần chết, tu hành vậy sao nổi.

Thật sự ra Thầy tha thiết mong cho họ chỉ sống cần năm tháng, ba tháng, sáu tháng, một năm, mà sống cho đúng cái hạnh của người tu sĩ. Để rồi cùng Thầy đem cái sức lực này, mà đem cái đạo đức đó mà giúp cho mọi người thực hiện được cái sự nguồn vui cho họ.

Thế mà người ta cứ mãi chịu ảnh hưởng của những cái giáo pháp, mà người ta đè nén đạo Phật xuống, người ta cho rằng: "Cái giáo pháp của đạo Phật là Tiểu thừa, là ngoại đạo, là Phàm Phu Thiền", như hồi nãy Thầy đã nói. Cái danh từ đó hiện bây giờ ràng ràng là quý vị đọc ở trong kinh sách của Phật có hẳn hoi đàng hoàng. Người ta đã gán cho nó những cái danh từ quá thấp hèn.

Thầy xin nhắc lại, người ta còn xây dựng một đức Phật ở vị lai để thay thế Đức Bổn Sư Thích Ca. Lật đổ cái giáo pháp của đức Phật bằng một cái giáo pháp khác và bằng một giáo chủ khác đó là đức Phật Di Lặc.

Vừa rồi Thầy có nghe là một số người đem truyền cái đạo Di Lặc, chứ không phải không có. Họ lén lút, họ đưa cái đạo đó vào, họ tuyên bố rằng: "Thời mạt pháp và tận thế nó sắp đến rồi, đức Phật Di Lặc sẽ ra đời lập một cái đời mới, Phật giáo mới, không còn cũ nữa".

(56:07) Như vậy là có mục đích là cách mạng Phật giáo, thay thế đức giáo chủ là đức Phật Thích Ca. Người đã đưa ra một cái giáo pháp mà từ xưa đến giờ các tôn giáo không có cái đạo đức đó, không có giáo pháp mà làm chủ như Thầy đã giảng về thiền định như quý vị đã nghe.

Người ta còn muốn thay thế đức Phật Thích Ca, dìm mất cái đạo Phật Thích Ca và đồng thời kinh sách Nguyên Thủy. Khi mà đức Phật Di Lặc, nghĩa là có một vị nào thực hiện có thần thông, họ sẽ đưa cái vị đó lên làm đức Phật Di Lặc. Từ đó chúng ta đắm mình ở trong, say mê cái thần thông đó và quên đi tất cả các giáo pháp của đức Phật Thích Ca.

Từ đó người ta cho rằng giáo pháp đó là Tiểu thừa, là ngoại đạo. Chúng ta không có đọc, đốt phá sạch nó đi thì chúng ta chỉ còn thấy mờ mịt trong cái thần thông của cái vị giáo chủ gọi là Di Lặc đó. Thì lúc bấy giờ chúng ta xem như đức Phật Thích Ca là lỗi thời, không có hợp với thời đại, cho nên cái đạo Phật sẽ mất gốc ở trên thế gian này. Và từ đó cái đạo đức của đạo Phật không có phải như Thầy đã nhắc nhở quý Phật tử như ngày hôm nay.

Cho nên chúng ta thấy rằng ngoại đạo Bà La Môn giáo ngày xưa đã có cái mục đích đó rõ ràng, vì vậy kinh sách Đại thừa còn ghi lại hẳn hoi đàng hoàng những cái điều đó. Nếu ai đọc chúng ta sẽ thấy rất rõ ràng và rất đau lòng cho Phật giáo.

Từ đó chúng ta biết rằng 2542 năm cho đến giờ biết bao nhiêu người đã tin Phật, đã theo Phật, đã Quy Y Tam Bảo, mà ai là người đã thực hiện được con đường giải thoát mà đạo Phật đã giải thoát. Một cái giáo pháp rất là rõ ràng, cụ thể, pháp hành cụ thể rất rõ ràng, giúp cho chúng ta bước vào tu là có giải thoát thật sự.

Vì chúng ta biết đời khổ, thì chúng ta đừng đắm mê cái dục lạc của thế gian này. Ăn, uống, ngủ nghỉ, quần áo, trang điểm, nhà cửa đẹp sang đều đưa chúng ta đi vào cái khổ đau, chứ không phải là đưa chúng ta thoát ra khổ đau. Nhưng sanh lên làm người chúng ta phải hoạt động, phải làm. Làm dư giả giúp đỡ cho những người khác, an ủi những sự đau khổ bất hạnh của những con người do nhân quả nặng, quá nặng.

(58:16) Cho nên ở đây chúng ta phải thấy được cái đúng, cái sai. Và Phật giáo sẽ bị mất đi nếu hôm nay không có tiếng nói của Thầy, không có lời của Thầy chỉ vạch rõ một cuộc cách mạng của Phật giáo sắp đến. Khi người ta tuyên bố rằng: "Tận thế, đời sẽ thay đổi và có một đức Phật Di Lặc ra đời làm lại Phật giáo".

Từ đó chúng ta sẽ còn có kinh sách Đại thừa, mà kinh sách Nguyên thủy sẽ không còn có nữa. Lời Phật Thích Ca năm xưa bây giờ chúng ta không tìm lại được nữa. Người ta đã dự định tiêu diệt lâu lắm rồi nhưng vì không tiêu diệt nổi, cái nhân duyên của chúng sanh còn có duyên với Phật pháp.

Cho đến cuối cùng cái thế kỷ này, may mắn Thầy đi từ cái giới luật của Phật mà trở lại, Thầy tìm thấy được cái đạo đức của đạo Phật giúp cho con người không làm khổ mình, khổ người. Thế mà bây giờ thì, cách đây mười mấy năm Thầy dự định xây dựng cái trung tâm an dưỡng từ thiện, nhưng không có người, đứng ra xin phép cũng không phải dễ. Chứ Thầy không nghĩ rằng phải xây cái chùa, xây cái hình ảnh của tôn giáo. Mà Thầy nghĩ rằng xây dựng những cái mái nhà nho nhỏ, gọn, để cho mọi người được nghỉ ngơi cái vùng khí hậu tốt ở nơi biển, như ở Phước Hải.

Khu đất ở đó Thầy có hai chục mẫu, đã mua ở đó để xây dựng cái trung tâm an dưỡng, để giúp cho mọi người, Phật tử, mọi người về được nghỉ. Thầy nuôi cơm ở đó, khỏi tốn hao, được tắm biển, được nghỉ ngơi khỏe khoắn trong một tuần, hoặc một tháng, hoặc hai tháng. Thầy sẵn sàng nuôi hết những cái điều sống đó cho Phật tử, để Phật tử được ở đó. Vừa nghe Thầy nói về đạo đức, giảng từ cái hành động đối xử nhau, để đem lại một cuộc hạnh phúc an vui cho kiếp sống của chúng ta quá khổ đau.

(01:00:03) Thế mà Thầy cố gắng hết sức mình cho đến bây giờ tuổi già, sức yếu mà chưa làm được. Thầy đã viết lại cái phương án đó để xin phép rất rõ ràng và cụ thể đến giờ này chưa thực hiện được. Nhưng cái hoài bão đó Thầy nghĩ rằng đệ tử của Thầy sẽ tiếp tục làm những cái điều này. Và để giúp cho con người trên hành tinh này, không riêng gì đất nước Việt Nam có một đạo đức tốt đẹp đó, mà cả mọi con người trên hành tinh này đều hưởng được cái đạo đức của đạo Phật.

Cho nên hôm nay quý Phật tử được duyên mà về nghe Thầy nói từ cái đạo đức của đạo Phật, cho đến thiền định của đạo Phật, thực tế và cụ thể, phải làm được như vậy. Nhưng tiếc vì không ai hiểu Thầy, không người tin tưởng Thầy cho nên sự làm việc rất là khó khăn.

Nhiều người ở trong Phật giáo thấy cái sai, tin tưởng nơi Thầy nói, nhưng cũng còn nghi ngờ chưa chắc Thầy đã là nhập được các định. Sự thật không phải nhập không được các định, nhưng không thể làm cái trò ảo thuật đó đối với quý Phật tử. Mà phải thực hiện được cái đạo đức cuộc sống của mình, thì nó mới thực tế, cụ thể.

Luôn luôn Thầy nghĩ rằng cuộc đời của Thầy, từ khi mà tu hành theo đạo Phật cho đến khi hoàn tất được tâm thanh tịnh của mình, Thầy không làm khổ một người nào hết. Luôn luôn sống tùy thuận, nhẫn nhục, bằng lòng mọi hoàn cảnh, mọi sự việc. Làm sao giúp được người giải thoát được như mình, đó là cái ao ước và nguyện vọng của Thầy nhất.

Nhưng đến giờ này Thầy chỉ nghĩ rằng, thầy Thông Vân khi về thăm Thầy cũng là có cái duyên với Phật tử ở Châu Đốc. Thầy về đây để mong đem lại những cái đạo đức, cái thiền định thật sự của đạo Phật đã bị chôn dập và vùi dập mất.

Người ta có bao giờ dạy chúng ta Tứ thiền bao giờ, người ta đâu có dạy chúng ta những đạo đức nhân quả, không làm khổ mình, khổ người bao giờ. Quý Phật tử đã từng đi nghe thuyết pháp, mà có bao giờ nghe được những cái đạo đức này đâu. Mà có bao giờ nghe được cái sự thiền định làm chủ như vậy đâu.

(01:02:05) Hôm nay quý vị đã có duyên, đã nghe được Thầy nói, những cái thiền định thật là thần lực, làm chủ được sự sống chết của mình, làm chủ được bệnh tật, khổ đau mình như vậy thì còn một cái pháp gì mà quý giá bằng. Chúng ta lấy vàng bạc, châu báu mà chất ngập cả Tam Thiên, Đại Thiên này, mà đổi cái pháp đó có đổi được không?

Quý vị có thấy được không, hàng vạn, hàng triệu người ở trên đất nước Việt Nam này, ai đã được nghe những cái lời dạy như ngày hôm nay mà quý vị được nghe?

Quý vị là những người có duyên phước rất lớn, được nghe chánh giáo pháp của đức Phật, mà ngày xưa đức Phật cũng do từ pháp môn này đã thực hiện được. Do đó khi thực hiện được giáo pháp này, đức Phật đã đảnh lễ, đã quỳ xuống đảnh lễ: "Ta hãy đánh lễ giáo pháp này là Thầy của ta, dạy ta đã giải thoát".

Cho nên cái bài kinh đó, rõ ràng là đức Phật đã ghi lại cái lòng tôn kính của đức Phật đối với cái pháp mà đức Phật đã tự tìm ra, đã giúp mình thoát ra cái kiếp làm người khổ đau.

Cho nên khi Ngài tịch, Ngài lấy giáo pháp đó mà truyền lại cho chúng ta và Ngài di chúc lại: "Các thầy Tỳ kheo hãy lấy giới luật và giáo pháp ta làm Thầy. Đừng lấy ai làm Thầy, đừng lấy ai làm chỗ nương, mà hãy lấy giáo pháp và giới luật làm chỗ nương tựa, làm Thầy mình".

Lời di chúc đó mà đến hôm nay lời đó vẫn còn mãi mãi. Thế mà chúng ta có giữ gìn được giới luật, có giữ gìn được cái giáo pháp đúng đó mà tu hành không? Hay là chúng ta đã tu theo pháp của ngoại đạo?

Hiện giờ quý vị, có nhiều Phật tử đã tu thiền, đã tu, đã nghe pháp rất nhiều, hành động của quý vị có nghe đúng những cái lời dạy của đức Phật không? Có đúng cái lời giáo pháp này không?

Nếu đúng tức là của Phật, mà nếu quý vị không đúng, tức là đã thành ra giáo pháp của ngoại đạo. Đã thay thế, đã che đậy tất cả những giáo pháp của Phật và tính sắp sửa lật đổ Phật Thích Ca.

(01:04:08) Một ngày nào đó trong chùa chúng ta còn thờ Phật đức Di Lặc, mà Đức Phật Thích Ca chỉ để ở hàng, coi như là chúng ta thờ một vị Phật như chúng ta thờ quan thánh Đế Quân, như bà Chúa Xứ, bà Chúa Tiên, Chúa Ngãi nào đó. Đó là sau này chúng ta sẽ làm cái bàn thờ rất nhỏ để một bên, chỗ thờ đức Phật Thích Ca. Coi như là chúng ta nhớ cái hình ảnh đó cũng như cái di tích vậy thôi, chứ còn không phải là đấng giáo chủ, đấng bậc Thầy của chúng ta.

Đó là ngày mai chúng ta sẽ thấy nó đưa như vậy đó, trong chùa chúng ta sẽ đốn Người. Thì không phải gì, tại vì quý Thầy lầm lạc, quý Thầy tưởng như vậy, rồi quý Thầy cũng đặt như vậy mà thôi. Rồi đời này qua đời khác thì nó quên mất đi đức Phật Thích Ca.

Nếu không có Thầy nhắc đi, nhắc lại cái chánh pháp để thực hiện được như vậy, cái đạo đức được như vậy thì ngày mai này đức Phật Thích Ca sẽ mất. Vì quý vị có nghe đức Phật Di Lặc chứ đâu phải không nghe, mà kinh sách Đại thừa quý vị có tụng đọc về cái tên Di Lặc này chứ đâu phải không. Đó là cách thức người ta đã sắp đặt, để người ta lật đổ Phật giáo đó.

Hôm nay Thầy tuyên bố một cách thẳng thắn như vậy, chứ không phải còn một cái gì nữa. Lẽ ra một tôn giáo chỉ có một đấng giáo chủ, không phải hai, ba đấng giáo chủ. Thì phải hiểu được như vậy là cái thâm ý của những ngoại đạo, người ta đã biến Phật giáo chúng ta dần dần mất gốc rồi.

Nếu mà không có Thầy móc ra, thì kể như là người ta sẽ quên mất những cái giáo pháp này. Người ta chỉ đọc, nói Ba mươi Phẩm Trợ Đạo, Tứ Diệu Đế bằng cách này, bằng cách khác hời hợt, để nghe nó mà chơi, rồi chúng ta thực hiện những cái không phải của đạo Phật.

Vậy thì hôm nay quý Phật tử còn có thấy những gì mà không hiểu về Phật pháp, xin vui lòng mà hỏi Thầy. Vì ngày mai, ngày mốt thì Thầy có thể Thầy trở về trụ xứ của Thầy, không còn cái duyên mà tiếp tục tiếp xúc với quý Phật tử nữa.

Vì vậy mà Thầy ước mong có ngày nào có đủ duyên gặp lại, Thầy không còn thuyết giảng nữa. Mà Thầy sẽ chỉ dạy quý Phật tử sống như thế nào, thực hành như thế nào để đem lại nguồn an vui hạnh phúc, một cái đạo đức giải thoát cho quý Phật tử. Thì cái điều đó ngày mai quý Phật tử gặp Thầy, là Thầy dạy cái hành chứ không có lý thuyết. Bởi vì lý thuyết nó chẳng đi đến đâu hết, chỉ có hành nó mới giúp chúng ta được giải thoát mà thôi.

Đó thì hôm nay quý vị có duyên phước nghe Thầy, thì ai thì có cái gì thắc mắc cứ hỏi Thầy để cởi mở tâm hồn của mình, để cho mình hiểu được đạo Phật như thế nào đúng.


Thứ Tư, 20 tháng 3, 2024

652- SO SÁNH CHÁNH ĐỊNH VÀ TÀ ĐỊNH

 

652- SO SÁNH CHÁNH ĐỊNH VÀ TÀ ĐỊNH

(01:17:32) Kính thưa quý vị Phật tử! Để so sánh hai thứ định: Định của đạo Phật và Định Tưởng của ngoại đạo.

1.Định trời sét không giật mình, định của đức Phật.

2 .Định tiếng động 500 cổ xe bò đi ngang qua, định của ngoại đạo.

Ở đây không phải chúng ta so sánh hai tiếng động lớn nhỏ mà so sánh ở trạng thái giật mình và ở mục đích giải thoát của định. Trời sét không giật mình dù quý vị có đánh bể đồng loa thì cũng không xuất định. Trời sét không giật mình tức là định đã xả thọ. Xả thọ tức là diệt ái như chúng tôi đã nói ở trên, diệt ái tức là Tứ Thiền. Tứ Thiền là xả lạc, xả khổ, xả niệm thanh tịnh. Xả lạc, xả khổ, xả niệm thanh tịnh tức là xả thọ, hay làm chủ thọ nên không còn giật mình.

Thiền Định Tưởng, dù định cao nhất của nó cũng còn giật mình, vì thế tiếng đồng loa, tiếng chuông lắc vẫn đánh thức họ trong lúc nhập định. Thiền sư Hám Sơn lắc chuông tỉnh lại, Thiền sư nhập 1000 năm dùng đồng loa đánh xuất định đều là những định chưa chưa xả thọ, nên chưa làm chủ thân, tâm, chưa chấm dứt tái sanh luân hồi. Phần nhiều các Thiền sư nhập vào định này đều còn tưởng dục. Chúng tôi xin lưu ý quý vị một lần nữa, còn tưởng dục tức là còn mộng mị chiêm bao.

(01:19:44) Kính thưa quý vị Phật tử! Thiền Định nào để lại nhục thân được?

Thiền Định nào cũng để lại nhục thân được trừ những người chưa nhập định. Để lại nhục thân không phải mục đích của đạo Phật, nên đức Phật và các đệ tử của Ngài không có để lại, vì để lại nhục thân còn có mục đích cầu danh trong đó.

Kính thưa quý vị! Những điều chúng tôi đã phân giải ra đây là những điều chúng tôi đã trực tiếp trong cuộc đời tu hành của chúng tôi. Chúng tôi đã thấu suốt rất rõ ràng từ đời sống tu sĩ, cư sĩ và đến các pháp môn, như thế nào đúng, như thế nào sai. Chúng tôi nói ra đây để Thầy chúng tôi và cũng như quý vị Tăng, Ni, Phật tử hiểu rõ Phật pháp, để trở về đúng với con đường tu hành của đạo Phật. Chúng tôi không có ý xấu xa bài bác mọi con đường, mọi pháp môn tu hành của quý Thầy, của Thầy chúng tôi. Chúng tôi nói ra những điều này là vì chúng tôi rất hiểu rất rõ ràng mọi pháp môn, mọi con đường tu hành từ Thiền Đông Độ đến kinh Đại Thừa . Mà chúng tôi cứ ngồi nhìn quý vị tu hành ngày tháng qua mau, sanh tử gần kề; chúng tôi cũng không thể chịu được nữa. Phải nói! Nói ra dù có tan xương nát thịt; nói ra dù chúng tôi có như thế nào, chúng tôi cũng đành cam chịu. Nói để Thầy chúng tôi chấn hưng Thiền Tông Việt Nam, làm sáng tỏ Thiền Tông Việt Nam, và Thiền Tông Việt Nam sẽ có ích lợi thiết thực cho loài người nói chung, cho dân tộc Việt Nam nói riêng, và thiền sẽ sống mãi muôn đời trên thế gian này.

(01:22:53) Kính thưa quý vị Phật tử! Khi chúng tôi nói ra điều này thì quý vị khó mà được gặp được chúng tôi nữa.Tại sao? Chúng tôi nói ra vì Phật Pháp, vì sự tồn vong của Phật Pháp chứ không phải nói ra vì danh, vì lợi, vì tranh hơn thua cao thấp với quý Thầy, với Thầy chúng tôi. Chúng tôi đã xả bỏ hết danh lợi của cuộc đời, cho nên chúng tôi chẳng màng quý vị biết đến chúng tôi làm gì? Chúng tôi sẽ ẩn bóng, để Thầy và huynh đệ chúng tôi hướng dẫn quý vị trên đường tu hành của đạo Phật. Tu Viện Chơn Như chúng tôi sẽ trao lại cho Cô Út Diệu Quang, khi cô nhập xong Tứ Thiền, cô sẽ đứng ra điều khiển và hướng dẫn các cháu con của những người cư sĩ quyết tâm theo cô tu hành. Tu Viện này sẽ trở thành Tu Viện Nữ cư sĩ thì lúc bấy giờ chúng tôi sẽ không còn ở lại đây nữa.

Kính thưa quý vị Phật tử! Tại sao chúng tôi phải ẩn bóng bỏ các vị mà đi? Xin thưa cùng quý vị có hai điều kiện:

1.  Quý vị sẽ hiểu lầm chúng tôi là những người đem kinh nghiệm tu hành của mình đã đạt được ra tranh chấp hơn thua với quý Thầy và Thầy chúng tôi.

2.  Chúng tôi không muốn manh múm chia chẻ Phật Pháp thành nhiều đoàn thể, nhiều tông phái khác nhau để làm tan nát ngôi nhà Phật giáo.

(01:25:05) Kính thưa quý vị! Chúng tôi chỉ muốn những kinh nghiệm của chúng tôi được trao lại cho một vị Thầy có đức độ, có uy tín với quý vị, để vị Thầy ấy xây dựng lại ngôi nhà chánh pháp của Đạo Phật. Những kinh nghiệm tu hành của chúng tôi chỉ là những viên gạch để chúng ta là những người con Phật phải xây dựng lại ngôi nhà Phật giáo mà từ lâu đã vô tình chúng ta đã bị ảnh hưởng mọi chiều hướng, đã khiến cho tòa nhà đạo đức Phật giáo sụp đổ tan tành.

Đến đây, chúng tôi xin chấm dứt buổi nói chuyện hôm nay, gửi lời thăm và chúc cả gia đình của quý vị thân tâm thường vui vẻ.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Phật tử: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Kính bạch Thầy! Hôm nay chúng con đã đủ duyên lành phước báu nhiều đời mới được nghe giảng dạy quý báu của Thầy. Chúng con nguyện xin ghi khắc mãi những lời dạy này suốt đời và cố gắng sửa sai những gì mà Thầy đã nhắc nhở chúng con.

(01:26:55) Kính bạch Thầy! Chúng con thành tâm cúi xin đảnh lễ và ngưỡng mong thầy cho phép chúng con được in bài giảng này để tất cả Tăng, Ni và Phật tử chúng con được tu học theo đó, và lấy đó răn nhắc chúng con trên đường tu tập. Cúi xin Thầy mở rộng lòng từ bi lân mẫn, thương xót chúng con, hứa khả nhận lời, để cho chúng con được lợi ích trên đường tu hành. Và kính xin Thầy cho biết bài giảng hôm nay lấy tên gì? Cuối cùng chúng con không biết lấy gì hơn để tỏ lòng tri ân dạy bảo của Thầy. Xin thầy nhận ba lạy.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Trưởng lão: Kính thưa quý vị Phật tử! Bài nói chuyện hôm nay được lấy tên là Phật Môn Bảo Huấn hay Trở Về Đạo Phật tùy ý Phật tử muốn chọn tên nào cũng được. Còn việc in bài giảng hay thu vào băng thì quý vị phải chờ đợi chúng tôi sẽ gửi bài dạy này về cho Thầy chúng tôi, khi nào Thầy chúng tôi đồng ý thì chúng tôi chấp nhận cho quý vị in và thu băng.

Bây giờ xin quý vị cùng chúng tôi đứng lên chắp tay, mặt hướng về tượng Phật, kính cẩn chào nhau tạm biệt.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

HẾT BĂNG 2


651- THIẾU GIỚI LUẬT SANH TỬ LUÂN HỒI

 

651- THIẾU GIỚI LUẬT SANH TỬ LUÂN HỒI

(01:09:46) Bởi Thiền Đông Độ không tu Giới Luật, nên Thiền sư Bạch Vân Nhật Bổn đã hướng dẫn tu thiền và khai ngộ cho người Tây phương rất đông. Họ đã được Thiền sư khai ngộ và đã tu hành chứng ngộ được đạo thiền, vậy mà họ kết hôn nhau làm thành vợ chồng (trong tập 3 trụ thiền của Philip Catro, do ông Đỗ Đình Đồng dịch). Thiền sư Suzuki vẫn có những tác phẩm thiền danh tiếng trong thế kỷ 20 này, vậy mà Ngài có một người vợ Mỹ, thì thử hỏi tu thiền như vậy làm sao thoát khổ chấm dứt tái sanh luân hồi được? Nhưng có người bào chữa cho Thiền sư, vì Thiền sư có người vợ Mỹ để cùng nhau hợp tác mà viết ra những tác phẩm thiền bằng ngoại ngữ. Lời bào chữa này theo chúng tôi nghĩ không đúng. Vì đối với Thiền sư Suzuki vẫn có những người bạn trai rất tâm đầu ý hợp. Qua việc làm của ông là muốn phổ biến thiền sang Tây phương, thì hầu hết những người bạn trai này cũng sẵn sàng giúp ông. Như vậy đó là một lý luận che đậy những sự phạm giới của đạo Phật. Bởi vậy nguyên nhân đau khổ là do ái dục, cớ sao người ta lại nuôi ái dục mà gọi là chứng ngộ thiền giải thoát. Ái dục còn thì làm sao chấm dứt sanh, lão, bệnh, tử được.

(01:11:43) Hiện giờ Thầy chúng tôi phục hồi giai đoạn đầu thiền Đông Độ. Hòa Thượng Dư Luật phục hồi giai đoạn cuối thiền Đông Độ. Hòa Thượng Dư Luật​ luôn luôn kích bác Thầy chúng tôi, đệ tử của họ đem cuốn thiền tông Việt Nam cuối thế kỷ 20 mổ xẻ chống bác Thầy chúng tôi. Tôi nghĩ cũng buồn cười, một con rắn độc lấy cái đuôi chửi cái đầu.

Kính thưa quý vị Phật tử! Những người đang tu thiền Đông Độ hiện giờ trong cảnh chờ đợi chén rơi, bát đổ, mèo kêu, chó sủa, hoa rơi, lá rụng để chứng ngộ đạo thiền. Chúng tôi không biết nghĩ như thế nào mà các thiền sinh đang ở trong cảnh phải chờ đợi như thế này. Quý vị cứ suy ngẫm.

Kính thưa quý vị! Như chúng tôi đã nói ở trên, Thiền sư Bách Trượng đã xác định thiền Đông Độ không làm chủ sanh tử được, chỉ dùng những danh từ hoa mỹ và những câu chuyện huyền thoại về sự làm chủ sanh tử để lừa dối, bịp người sau. Thiền sư Thường Chiếu cũng xác định rõ ràng để chúng ta không còn nghi ngờ gì nữa.

Một hôm Thiền sư Thần Nghi hỏi Thiền sư Thường Chiếu:

.Bạch Hòa Thượng, khi Hòa Thượng trăm tuổi như thế nào?

.Thiền sư Thường Chiếu bảo: Ta chết như người thường.

.Thiền sư Thần Nghi ngạc nhiên hỏi: Như vậy Bồ Đề Đạt Ma là sao?

.Thiền sư Thường Chiếu đáp: Đó là bọn đại bịp. Một con chó sủa một bầy chó sủa theo.

(01:14:21) Kính thưa quý vị! Bồ Đề Đạt Ma là vị Tổ sư thiền thứ nhất, người đại diện cho Thiền Đông Độ, cho nên hai thầy trò Thần Nghi ở đây không phải nói về cá nhân Bồ Đề Đạt Ma mà nói thẳng về Thiền Đông Độ. Như chúng ta đã biết Thiền sư Bách Trượng là một vị Đại Thiền sư danh tiếng nhất Trung Quốc, Ngài có bộ Thanh Quy Bách Trượng thì đủ biết Ngài là một người có sự điều khiển chỉ huy một Thiền đường lớn không phải nhỏ của Trung Quốc, mà Ngài còn xác định con đường Thiền tông như vậy thì chuyện cha con ông Bàng Long Uẩn chỉ là một câu chuyện huyền thoại mà thôi. Ở Việt Nam, Thiền sư Thường Chiếu là một danh tăng có nhiều uy tín trong đường Thiền Đông Độ, thế mà Ngài đã thành thật xác định với chúng ta như vậy. Thiền Trúc Lâm Yên Tử truyền đến Tổ Huyền Quang là mất, mặc dù sau này có nhiều người muốn phục hồi lại nó nhưng không thành tựu chỉ vì họ chết cứng trong giáo điều Thiền Trúc Lâm. Tổ Pháp Loa trước khi tịch đau rên hừ hừ,

  • Tổ Huyền Quang hỏi: Sao Hòa Thượng lại rên?
  • Pháp Loa trả lời: Gió thổi qua khe trúc và tống cho Huyền Quang một đạp.

Ở đây quý vị tự suy ngẫm, gió thổi qua khe trúc có thọ hay không? Do có thọ Pháp Loa mới rên, nếu không thọ làm gì có rên. Tổ Huyền Quang đã chứng kiến cái chết của tổ Pháp Loa, cũng như chúng ta đã chứng kiến cái chết của Hòa Thượng Thiện Hòa, Hòa Thượng Huệ Hưng, Bửu Huệ, Thiền Tâm. Và còn biết bao nhiêu vị Tôn túc khác nữa. Từ đó tổ Huyền Quang mới đem Mật Tông vào con đường thiền này làm thơ vịnh hoa bướm khiến cho nhà vua và ông Mạc Đỉnh Chi phải nghi ngờ mới dùng nàng Thị Bích thử Tổ.


650- TÂM VÔ TÂM

 

650- TÂM VÔ TÂM

Kính thưa quý vị! Chúng tôi xin chép ra đây một đoạn trong Thiền Luận của Đại Đức Suzuki : “Thấy tâm không thật thì tâm dứt, quên trâu tranh 7 - “Vong ngưu tồn nhân”, thấy người không thật thì người quên nốt tranh 8 - “Nhân ngưu câu vong”. Biết cái tâm là tâm không tâm, ấy là hiểu suốt Đạo Phật” (Thiền luận tập thượng trang 616 ). Nghe qua những lời dạy này quý vị có biết cách tu hay không? Hay chỉ cần thấy tâm không thật, người không thật là vọng tưởng hết là chẳng nghĩ thiện nghĩ ác. Nói được, không làm được, tri hành không hợp nhất. “Người và trâu đều quên thì từ lòng đất dõng mãnh vọt lên mặt trời tuệ, tượng trưng bằng cái vòng tròn viên giác, tranh 8 - đó là Tâm vô tâm” (Thiền luận tập thượng, trang 616).

(54:25) Kính thưa quý vị Phật tử! Đến tranh 8 Thập Mục Ngưu Đồ xác định người trâu đều quên mất, mới cho đó là tâm vô tâm. Còn kinh Đại Thừa và Thiền Đông Độ trâu mất mà thằng chăn còn nên gọi là vô phân biệt, qua sông quên mặc quần áo, sai lấy cái thùng mang cái rổ, chỗ này không phải là vô tâm. Ở chỗ Thập Mục Ngưu Đồ tranh 8 mới là chỗ tâm vô tâm. Chỗ này mới gọi là năng sở không còn. Thầy chúng tôi dạy năng sở không còn tức là vô tâm hay là tranh số 8. Thập Mục Ngưu Đồ cho chỗ vô tâm là chưa kết quả viên mãn nên bảo vô tâm còn cách một lớp rào, vì thế phải tiếp tục tu hành tiến tới tranh 9, tranh 10.

Kính thưa quý vị! Cái vòng tròn tượng trưng cho trí tuệ từ trong lòng đất người trâu đều quên sanh ra, Thập Mục Ngưu Đồ, Thiền Tông không xác định được người trâu đều quên ở mức độ nào mà trí tuệ phát sáng đúng. Hôn trầm, thùy miên, vô ký, ngoan không cũng có trạng thái người trâu đều quên, rồi cũng từ trong đó có trí tuệ phát sáng, cũng ngộ những công án, cũng thông suốt các lý luận của Thiền Tông và các kinh Đại Thừa. Những trí tuệ phát sáng này chúng tôi gọi là tưởng tuệ. Tưởng tuệ là do từ trong định tưởng phát ra, tùy theo ở mức độ nhập định tưởng lâu mau, sâu cạn và do đó có sự hiểu biết thấp cao. Tưởng tuệ là trí tưởng tượng suy nghĩ nghĩa lý trong các kinh sách Đại Thừa và Thiền Đông Độ chứ không có kinh nghiệm tu hành như kinh Phật, kinh Nguyên Thủy. Câu: “chẳng nghĩ thiện nghĩ ác, độ hết chúng sanh thành Phật, thấy tâm không thật thì tâm dứt, thấy người không thật thì người quên”. Những câu nói này là tưởng tuệ, không tu hành gì được, bằng chứng kinh sách thì nhiều mà người tu chẳng ra gì, nghe thì hữu lý mà thực hành thì không vô.

(57:05) Bởi vậy có hàng trăm hàng ngàn người theo tu với Mã Tổ mà người ngộ đạo, ngộ được tâm ngồi đạo tràng tu hành chỉ có 84 người nhưng đến khi thành tựu chỉ còn có 2, 3 người. Tức là những người nhập được định trong đó có Thiền sư Dược Sơn. Phải nói Thiền Đông Độ có nhiều đạo tràng chỉ có đạo tràng của Mã Tổ là số người tu đông nhất.

Kính thưa quý vị! Giai đoạn đầu thiền người ngộ thì đông mà tu thành tựu thì quá ít, không giống như câu nói kiến tánh thành Phật. Biết bao nhiêu người đã thấy chỗ không nghĩ thiện, nghĩ ác mà có làm Phật được đâu? Mà có thành Phật chỗ nào? Do sự tu không được, các Thiền Sư phải thay đổi cách khai ngộ và cách tu, bắt đầu họ dùng những công án rắc rối hơn, hoặc đánh hoặc la, hoặc hét để hạn chế người ngộ. Đó là giai đoạn giữa thiền. Bắt đầu từ các đệ tử của Lục tổ Huệ Năng đến Lâm Tế, về cách tu tập họ cũng còn giữ cách tu cũ, nhưng có thêm nhiều thứ thiền như:

.Thiền Lục Diệu Môn: sổ, tùy, chỉ, quán, hoàn, tịnh.

.Thiền Hơi Thở: phong, khí, suyển, tức.

.Pháp môn Tịnh Độ

.Thiền Lục Diệu Pháp Môn do Trí Khải đại sư sản sanh.

.Thiền hơi thở phong, khí, suyển, tức do một vị Thiền sư mà chúng tôi không nhớ tên rõ.

Pháp môn Tịnh Độ do Thiền sư Huệ Viễn lập Liên Trì Thư Xã và sớ giải kinh Tịnh Độ. Thiền sư Diên Thọ Vĩnh Minh tán thán sương minh pháp môn này.

(59:33) Khi con đường thiền Đông Độ tu không có kết quả người ta mới sinh ra nhiều pháp môn như vậy. Nhưng mỗi pháp môn được sinh ra chỉ sống một thời với người cha đẻ của nó rồi cũng chết vì thiếu kinh nghiệm, do trí tưởng tượng tạo ra nên tu không có kết quả. Pháp môn Tịnh độ còn sống đến ngày nay là nhờ một nhóm Thiền sư khéo léo biến pháp môn Tịnh Độ làm chỗ nương tựa tinh thần như: cầu an, cầu siêu và niềm hi vọng người chết được sanh về Cực Lạc. Người sống tu chưa đạt được nhất tâm, sau khi chết cũng được sanh về Cực Lạc tiếp tục tu hành. Người ta đặt ra 48 lời nguyện của đức Phật Di Đà để mọi người dựa vào đó mà nuôi hy vọng như trong sám Từ Vân có câu :

Thiện nam tín nữ các người

Chí thành tưởng Phật niệm mười tiếng ra

Ta không rước ở nước Ta

Thệ không làm Phật chắc đà không sai

Nhưng đây chỉ là một thứ hy vọng ảo tưởng mà thôi.

Kính thưa quý vị Phật tử! Bấy giờ chúng tôi đem so sánh kinh sách Nguyên Thủy, kinh Đại Thừa, Thiền Đông Độ với Thập Mục Ngưu Đồ. Chúng tôi xin nhắc lại kinh sách Đại Thừa và Thiền Đông Độ chấp nhận khi hết vọng tưởng là thành Phật: “độ hết chúng sanh thành Phật, chẳng nghĩ thiện nghĩ ác Bản Lai Diện Mục hiện tiền hay kiến tánh thành Phật”. Chỗ này kinh Đại Thừa và Thiền Đông Độ chỉ tương ưng với Thập Mục Ngưu Đồ ở tranh số 7 - “Ngưu vong tồn nhân”. Thầy chúng tôi dạy trâu mất người chăn phải còn. Chỗ này Thầy chúng tôi cũng chỉ tương ưng với tranh 7 với kinh Đại Thừa, với Thiền Đông Độ, nhưng không thể tương ưng với Thập Mục Ngưu Đồ tranh 8 được.

(01:02:34) Kinh Đại Thừa và Thiền Đông Độ tu đến chỗ này được xem là thành Phật. Phật là Đại giác, giác là trí tuệ. Ngược lại Thập Mục Ngưu Đồ cho chỗ tu này chưa xong nên phải tiếp tục tu tới tranh 8 - “Nhân ngưu câu vong” - người trâu đều mất, người trâu đều quên. Kinh Đại Thừa và Thiền Đông Độ không có, nhưng kinh Nguyên Thủy thì tương ưng với Thập Mục Ngưu Đồ ở tranh 8, nhưng lại khác, khi người trâu đều quên thì Thập Mục Ngưu Đồ mất tiêu rồi phát ra trí tuệ, còn Kinh Nguyên Thủy thì ở trong trạng thái hỷ lạc do định Nhị Thiền sanh như chúng tôi đã nói ở trên. Khi trí tuệ hiện ra thì hành giả thấy mình và vạn hữu là một. Nên Thiền sư Thiền Lão dạy:

Thúy trúc huỳnh hoa phi ngoại vật

Bạch vân minh nguyệt lộ toàn chân

Dịch :

Trúc biếc hoa vàng đâu cảnh ngoại

Trăng trong mây bạc hiện toàn chân

Thấy mọi vật là mình, mình là mọi vật là tranh số 9 - ‘Phản bổn hoàn nguyên” trong Thập Mục Ngưu Đồ. Tu đến chỗ này sau một năm nhập thất Thầy chúng tôi tuyên bố trước Tăng Ni và Phật tử Thầy đã về đến nhà tranh số 9 - “Phản bổn hoàn nguyên”. Sau khi ra thất Thầy chúng tôi cho xây cất Thiền viện Trúc Lâm, phát huy Thiền Tông Việt Nam để Tăng, Ni và Phật tử có chỗ tu hành chân chính, đó là Thầy chúng tôi đang ở tranh 10 - “Thõng tay vào chợ”.

(01:04:43) Kính thưa quý vị Phật tử! Thầy chúng tôi vừa dẫn dắt Tăng, Ni và Phật tử và còn phải tự tu cho mình. Thế là đến hôm nay Thầy chúng tôi đã đi suốt quãng đường Thập Mục Ngưu Đồ Thiền Tông.

Kính thưa quý vị! Như vậy xét qua cách thức tu hành để đi đến kết quả thì kinh Đại Thừa và Thiền Đông Độ giống nhau. Còn Thập Mục Ngưu Đồ thì không giống kinh Đại Thừa và Thiền Đông độ. Kinh Nguyên Thủy độc lập không giống kinh Đại Thừa, Thiền Tông và Thập Mục Ngưu Đồ. Cho nên pháp môn của đức Phật hiện giờ chúng ta đừng hiểu nó là phương tiện di chuyển mà phải hiểu mỗi pháp môn là một con đường đi. Mỗi con đường đi nó sẽ dẫn chúng ta đến một nơi riêng của nó.

Kính thưa quý vị Phật tử! Đến đây quý vị cần suy ngẫm kỹ chứ quý vị đừng hiểu trăm sông đều về biển cả. Đem pháp môn tu hành của đức Phật ví dụ như vậy là sai. Vì mọi pháp môn tu hành không phải là những môn học được xếp loại thấp cao để nối tiếp nhau theo lớp lang. Mọi pháp môn có thấp cao tự nó. Cho nên chúng ta tu đúng thì đúng ngay từ lúc ban đầu mà đã tu sai thì cũng tu sai ngay từ lúc ban đầu. Nếu đường đi về thành phố Hồ chí Minh thì phải về thành phố, nếu đường đi về Tây Ninh thì phải về Tây Ninh. Không thể đi Tây Ninh mà về thành phố được, ngược lại cũng vậy.

Kính thưa quý vị Phật tử! Tranh Thập Mục Ngưu Đồ Thiền Tông do các Thiền sư sau này tưởng giải sinh ra qua kinh nghiệm tu hành của mình nên đã đi khá xa hơn kinh Đại Thừa và Thiền Đông Độ. Nhưng các Thiền sư vẫn chấp nhận cho đó là kết quả của Thiền Tông. Vậy chúng tôi xin quý vị suy ngẫm, riêng chúng tôi chẳng có ý kiến gì hết.

(01:07:19) Kính thưa quý vị Phật tử! Bây giờ đến giai đoạn cuối thiền cách khai ngộ vẫn giữ nguyên như cũ, nhưng đánh, la và hét thì các Thiền sư giảm bớt. Cách tu thì hoàn toàn thay đổi hẳn. Họ không còn tu Chăn Trâu, Gọi Ông Chủ hay biết vọng liền buông nữa, mà Tham Thoại Đầu hoặc Tham Công Án Khởi Nghi Tình. Các Ngài cố ôm chặt khối nghi dùng sức mạnh của khối nghi để tập trung tư tưởng hầu để ức chế vọng tưởng cho bằng được. Những điều ức chế tâm quá mạnh này khiến cho các Thiền sư càng nén tâm nhiều. Và sự nén tâm nhiều này khiến cho các Ngài nổi lên những cơn sân quá dữ dội. Những hành động và lời nói rất thô lỗ và hung ác, khi các Ngài đối xử với các đệ tử cũng như các Phật tử như Thiền sư Chân Tịnh, La Quả Thiền sư. Mặc dầu các Thiền sư cố dùng khối nghi mong đè bẹp được vọng tưởng để đạt được định, nhưng sự thành tựu này cũng chẳng được gì vì chính họ đã đi xa lần Giới Luật và Đức Hạnh giải thoát của đạo Phật, nên càng ngày họ tu hành không có kết quả.

Trong cuối thế kỷ thứ 20 này Thiền Tông đã chết tại đất nước Trung Quốc. Thầy chúng tôi đã đi qua đó tham quan để tìm xem có vị Thiền sư nào hay không. Chuyến đi đó Thầy chúng tôi không gặp.


664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...